“Lâm Thế Kiệt!” Giản Nghệ Hân nhìn ánh mắt cười như không của Lâm Thế Kiệt, giả bộ muốn đánh anh. Hôm qua anh ấy còn nói muốn hẹn hò với mình, sao hôm nay vừa chớp mắt một cái đã nói Giản Thúy Vy tốt hơn mình chứ. “Nhưng dù cô ta có tốt hơn nữa thì anh cũng chỉ cần một mình em thôi” Lâm Thế Kiệt nháy mắt.
Bỗng chốc mặt Giản Nghệ Hân lại đỏ lên, vừa rồi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, bây giờ lại bị Lâm Thế Kiệt trêu chọc. Chẳng phải Lâm Thế Kiệt chưa yêu đương lần nào ư? Sao mà giống như cao thủ tình trường thế... Thấy dáng vẻ Giản Nghệ Hân bị mình trêu ghẹo, tâm trạng Lâm Thế Kiệt cực kỳ vui vẻ, nhưng chợt nhớ tới chuyện Chu Loan báo với mình sáng nay, sắc mặt anh không khỏi thay đổi.
Giản Nghệ Hân không nhận ra, đi đến bên giường kéo rèm cửa sổ, muốn cho căn phòng thông thoáng gió.
Quay người lại liền trông thấy vẻ mặt Lâm Thế Kiệt thâm trầm nhìn mình. Cô có hơi thắc mắc: “Sao thế?”
“Nghệ Hân, em gặp riêng thầy rồi à?”
“Ừ” Mặc dù tò mò làm thế nào mà Lâm Thế Kiệt lại biết được chuyện này nhưng Giản Nghệ Hân vốn dĩ cũng không muốn giấu anh, nói thẳng: “Hôm đó ở văn phòng của Mộ Long, ông cụ Trình có tới, ông ấy muốn tổ chức một buổi triển lãm tranh, Mộ Long bảo em làm trợ lý cho ông ấy” Giản Nghệ Hân không nói chuyện bọn họ gây khó dễ cho Lâm Thế Kiệt biết.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Lâm Thế Kiệt sẽ không biết.
Lâm Thế Kiệt nhìn điệu bộ của Giản Nghệ Hân có vẻ như không muốn nói với mình.
Anh thấy hơi hụt hãng. Cô gái này, cô ấy làm vậy vì chưa coi mình là chỗ dựa ư?
“Chuyện về mặt dây chuyền...” Lâm Thế Kiệt vừa mở miệng thì Giản Nghệ Hân bỗng nhiên kêu ré lên, sau đó nói: “Vừa rồi hình như em quên rửa bát. Lâm Thế Kiệt, anh nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, em đi rửa cái bát đã, dì Liễu nói bát đũa này dùng xong phải rửa luôn”
Giản Nghệ Hân vừa nói xong đã đi ra ngoài ngay.
Lâm Thế Kiệt nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, lông mày nhíu chặt lại.
Giản Nghệ Hân vừa đi, ông cụ Trình liền đến. Đầu tiên ông ta hỏi han Lâm Thế Kiệt một cách ân cần, sau đó thời gian dần trôi qua chủ đề chuyển tới trên người Giản Thúy Vy: “Thế Kiệt à, con cũng biết thầy chỉ có một đứa cháu gái là Thúy. Vy, nếu như nó có chuyện gì.”
“Thầy à, cô ấy không sao đâu” Lâm Thế Kiệt ngắt lời ông cụ Trình.
Nếu như ông cụ Trình nói ra thì Lâm Thế Kiệt thật sự không tiện khước từ.
Cho nên, anh chỉ có thể đánh đòn phủ đầu.
Đương nhiên Lâm Thế Kiệt biết vì sao ông cụ Trình tới đây, nhưng anh lại chuyển chủ đề sang Giản Nghệ Hân: “Thầy ạ, Nghệ Hân là vợ của con, con hy vọng dù thầy chỉ nể mặt con đi chăng nữa thì thầy cũng có thể đối xử với cô ấy tốt một chút”
Lâm Thế Kiệt không phải kẻ ngốc, sao anh lại không nhìn ra ý thù địch của ông cụ Trình dành cho Giản Nghệ Hân chứ. “Lâm Thế Kiệt, đây chính là thái độ của con khi nói chuyện với thầy ư?”
Ông cụ Trình cũng có phần không vui, trong mắt ông ta, Lâm Thế Kiệt vẫn luôn rất nghe lời, đây là lần đầu tiên tranh cãi với ông †a.