Thế nhưng mặt dây chuyền đã vỡ rồi.
Vỡ rồi ư?
Ngay lập tức, mắt cô cay xè. Đây là vật duy nhất bà để lại cho cô.
“Sao có thể như vậy chứ...”
Giản Nghệ Hân nhìn mặt dây chuyền đã vỡ thành hai mảnh trong tay mà không thể tin nổi, mặt dây chuyền này giống như bùa hộ thân của cô vậy. Thế mà bây giờ...
“Cháu gái à, đừng nóng giận, có bà mẹ chồng xấu xa như này cũng là cháu đáng thương, cháu vẫn nên Lâm gắng sống cho tốt với chồng cháu đi.”
Có người tưởng Giản Nghệ Hân vì vừa bị Ân Khiết ức hiếp. nên hốc mắt mới đỏ hoe, có lòng tốt tiến lên an ủi.
Giản Nghệ Hân cười cười, thế nhưng ngón tay nắm mặt ngọc dây chuyền nắm chặt lại.
Tối hôm qua mình vừa mới hung dữ với Lâm Hàn Tình thôi mà hôm nay Ân Khiết đã dẫn Lâm Hàn Tình quay lại đòi thể diện rồi. Mặc dù Giản Nghệ Hân rất ghét Ân Khiết và Lâm Hàn Tình, nhưng... cô cũng rất hâm mộ!
Hâm mộ Lâm Hàn Tình, cũng hâm mộ Giản Thúy Vy, vì bên cạnh bọn họ đều có người nhà bảo vệ và ủng hộ họ vô điều kiện, nhưng mình lại không có.
Dù cũng đã nhiều năm trôi qua, một mình cô đều đã chống chọi được, nhưng cô vẫn rất muốn có người nhà. Một tuần sau đó, cũng không có người đến làm trò nữa.
Dù sao Giản Nghệ Hân cũng đang làm việc ở chỗ Mộ Long, còn bên Lâm Thế Kiệt cũng có y tá và Chu Loan, hoàn toàn không cần đến cô.
Vào ngày thứ bảy, cô vừa đến phòng làm việc đã nhìn thấy bên trong vô cùng bừa bộn, mấy người đều ủ rũ cúi đầu. “Sao lại thế này?”
Giản Nghệ Hân rảo bước vội vã đi vào, thật ra người trong phòng làm việc cũng không nhiều, hiện tại có ba người, một người là cô quét dọn vệ sinh, một người là đàn em trong trường, tên Kiều My, học ở đại học S, một anh chàng nghiên cứu sinh nhã nhặn, tên Triệu Đình. Hai người đều là sinh viên tài giỏi khoa mỹ thuật, đã bao giờ thấy qua chiến trường như này? Cô gái trẻ thấy Giản Nghệ Hân đã tới, vội vàng nói: “Chúng em cũng không biết, tự dưng xuất hiện mấy người đến đập phá lung tung đồ đạc trong tiệm, rồi thành ra như thế này ạ” Hốc mắt Kiều My ầng ậc nước mắt, cô ấy ôm một bức họa bị đập hỏng, trông vô cùng tủi thân. Giản Nghệ Hân biết, cô ấy chuẩn bị bức họa kia ròng rã một tháng trời mới xong. Triệu Đình thì càng buồn hơn, anh ta vẫn cứ ngồi bên cạnh im lặng, ngẩn người không nói năng gì, nhưng có thể nhìn ra được cảm xúc đau buồn trong mắt.
Với một người làm nghệ thuật, không có gì quan trọng bằng. Tác phẩm tự mình làm ra
“Cô Giản, thật ra... Tôi biết mấy người đó”
Lúc này cô quét dọn đi tới, rụt rè nhìn Giản Nghệ Hân.
Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy máu trong người đều sôi lên, những người này thật quá đáng! Giản Nghệ Hân cũng không phải là người dễ ức hiếp nhé!