Lâm Thế Kiệt nhìn dáng vẻ cắm cúi của cô, thậm chí còn không hay biết anh đã đi vào, đến khi anh lặng lẽ tắm xong, rồi ra ngoài thì Giản Nghệ Hân vẫn giữ dáng vẻ đó, cuối cùng anh cũng nhận ra điều khác thường, nên đi tới hỏi: “Em vẫn chưa ngủ à?”
Cảm giác bị xem nhẹ này không hề thoải mái chút nào.
“Nếu anh buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi, tôi mắc làm một tý, nếu anh cảm thấy tôi làm phiền anh thì tôi sẽ ra phòng khách làm.” Giản Nghệ Hân dụi đôi mắt hơi chua xót, thật ra cô cũng là người cuồng công việc, một khi đã bận rộn sẽ mặc kệ tất cả, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt đã u ám của Lâm Thế Kiệt, cô định ôm laptop rời đi thì bị anh giữ lại.
Cô nói vậy là sao?
Ý cô là anh đang đuổi cô đi?
Lâm Thế Kiệt giữ chặt vai Giản Nghệ Hân, rồi liếc nhìn bản thiết kế trong laptop của cô, ánh mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp: “Em vẫn đang làm việc?”
“Ừm.”
“Là của công ty?”
“Không phải…” Giản Nghệ Hân cảm thấy không cần phải giấu chuyện này với Lâm Thế Kiệt, nhưng cũng không nhất thiết phải giải thích quá rõ với anh, dù gì mối quan hệ của họ cũng chẳng tốt đẹp như vậy…
Giản Nghệ Hân vô thức gập laptop lại, không muốn cho Lâm Thế Kiệt nhìn thấy, có lẽ… là vì tự ti.
“Có một đàn em nhờ tôi vẽ một bức họa, tôi sẽ hoàn thành nhanh thôi, anh cứ đi ngủ trước đi.”
Dứt lời, Giản Nghệ Hân vòng qua người Lâm Thế Kiệt định rời đi, nhưng ánh mắt anh ảm đạm, rồi giật lấy laptop trong tay cô để xuống bàn, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm eo cô rồi đè xuống giường…
Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi bị anh đè dưới thân, cô cả kinh: “Lâm Thế Kiệt, anh làm…”
Gì vậy?
Cô chưa kịp nói xong hai chữ cuối, thì bờ môi mềm mại đã bị anh ngậm lấy.
Cảm giác nhẹ nhàng, mát lạnh ở trên môi giống như kẹo bông hoặc que kem, Giản Nghệ Hân mở to mắt, cảm giác kỳ lạ này đang lan ra khắp người, cô định vùng vẫy nhưng vô ích, Lâm Thế Kiệt khẽ hôn cô như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
Chết tiệt.
Không ngờ mùi vị này lại làm anh hơi say đắm.
Môi con gái đều ngọt ngào thế này ư?
“Lâm Thế Kiệt, ưm ưm…” Giản Nghệ Hân nắm bắt được sơ hở, hoảng loạn đẩy anh ra ngay, Lâm Thế Kiệt sửng sốt, giờ mới phản ứng lại mình đã làm gì.
Không ngờ anh lại cưỡng hôn Giản Nghệ Hân.
Giản Nghệ Hân nằm thẳng ở trên giường, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng, sợ hãi, giận dữ, khó hiểu…
“Lâm Thế Kiệt, anh là tên khốn, đồ lưu manh, bỉ ổi! Anh dựa vào cái gì mà hôn tôi…”
“Tôi thưởng cho em.” Lâm Thế Kiệt bỗng lên tiếng, giọng nói trầm thấp mê hoặc làm người khác cực kỳ yêu thích, Giản Nghệ Hân sửng sốt, thưởng cho cô, thưởng cái gì? Hơn nữa sao phải thưởng một nụ hôn?