May mà có dì Liễu.
"Chỉ thế thôi?" Lâm Thế Kiệt bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lành lạnh. Chu Loan lập tức cảm thấy cả người rét run. Anh ta nghiến răng gật đầu. Lâm Thế Kiệt hừ một tiếng, khinh thường nói: "Ai muốn biết tin về cô ấy chứ? Đi thôi, đến công ty"
Đúng là vịt chết còn mạnh miệng.
Chu Loan nhìn bóng lưng Lâm Thế Kiệt, lặng lẽ phỉ nhổ. Chẳng trách mợ chủ còn ở bên người đàn ông khác ấy. Tổng giám đốc nhà mình đúng là không hiểu rõ chuyện tình cảm. Có điều, trong lòng Lâm Thế Kiệt vẫn có hơi không vui. Đồng hương, Ngô Triết, lớp trưởng. Xem ra cái tên Ngô Triết này chính là đối tượng thầm mến trước kia của Giản Nghệ Hân. Nói như vậy, hai người bọn họ rất có khả năng nối lại tình xưa? Trong lòng Lâm Thế Kiệt bỗng nhiên không vui. Nhất là, rốt cuộc Giản Nghệ Hân có phải liên lạc trước với Ngô Triết rồi không, nên sáng hôm đó mới nói những lời kia thăm dò mình, hay là trùng hợp? Cho dù là cái nào, anh đều khó chịu.
Giản Nghệ Hân mới vừa ra khỏi biệt thự, lại gặp được Chu Loan. Chu Loan chào hỏi cô mà cô không nhìn thấy, sốt ruột muốn gọi xe, sợ Lâm Thế Kiệt hối hận vì cho mình ra ngoài... Có điều một giây sau quay người, đã nhìn thấy xe của Mộ Long đừng chờ ở ven đường. Thấy Giản Nghệ Hân ra, anh ta lập tức tháo kính râm xuống: "Hey, bên này!"
"Chẳng phải bảo anh đừng tới à?"
Giản Nghệ Hân bước nhanh tới. Cô có hơi lo lắng, hết nhìn đông lại nhìn tây, sợ bị Lâm Thế Kiệt nhìn thấy. Đương nhiên, cũng sợ bị đám paparrazzi bắt gặp.
"Chậc chậc, cái dáng vẻ lén lút này của cô làm cho tôi cảm thấy chúng ta như đang yêu đương vụng trộm ấy, chứ không phải đi làm việc." Mộ Long nhìn dáng vẻ này của Giản Nghệ Hân, khóe môi nhếch lên nụ cười đùa cợt. Thật ra anh ta cũng biết bây giờ Giản Nghệ Hân là vợ của Lâm Thế Kiệt, cho nên làm cái gì cũng đều bị chú ý tới. Nhưng anh ta vẫn không nhịn được muốn nhìn dáng vẻ vội vàng của cô.
Cảm thấy trêu Giản Nghệ Hân là một chuyện rất thú vị
"Yêu đương vụng trộm á? Quên đi, mắt nhìn của tôi vẫn chưa kém như vậy” Giản Nghệ Hân lườm anh ta mộ cái, trực tiếp mở cửa ghế lái phụ. Câu nói này thành công khiến Mộ. Long tức suýt nôn ra máu. Mộ Long bày ra gương mặt đau lòng muốn chết: "Nghệ Hân, cô nói vậy sẽ làm tôi đau lòng lắm”
"Vậy thì anh Mộ, bây giờ chúng ta đi được chưa?" Khóe miệng Giản Nghệ Hân giật giật.
Nếu anh không đi, sợ là Lâm Thế Kiệt sẽ bắt gặp mất.
"Ngồi cho chắc”
Mộ Long vừa dứt lời, xe đã như tên rời cung xông ra đường. Cùng lúc đó, Lâm Thế Kiệt cũng đi từ trong biệt thự ra...
Mộ Long giới thiệu đơn giản cho Giản Nghệ Hân về phòng làm của mình. Không lớn, nhưng mà cũng có năm, sáu người. Giờ làm việc tương đối tự do, chỉ có khi nào có đơn thì mọi người mới bận rộn một chút. Bọn họ chuyên vẽ tranh, cũng sẽ nhận thầu một vài thiết kế đồ triển lãm gì đó. Mà nhiệm vụ chủ yếu của Giản Nghệ Hân, là làm trợ thủ cho. Mộ Long.
Giản Nghệ Hân kinh ngạc: "Không phải anh là học sinh của ông cụ Trình à? Có bối cảnh xuất sắc thế, sao còn muốn làm cái khác..." Giản Nghệ Hân thực sự không hiểu nổi. Chỉ cần Mộ Long nói ra mình là học trò cuối cùng của ông cụ Trình, e là giá trị bản thân của anh ta sẽ tăng lên chóng mặt. Với cả không phải anh ta thích vẽ tranh à? Vì sao còn phải làm tất cả việc khác? Ví dụ như triển lãm tranh và ra ngoài vẽ tranh cho người ta, mới được có mấy chục nghìn một bức...