"Em có ý gì?"
Lâm Thế Kiệt nhếch môi.
Giản Nghệ Hân cười khẽ, cô cúi gầm nhìn mũi chân mình, nhưng không nói gì. Cô vẫn còn trẻ, nhưng có lẽ do đã ra ngoài làm việc thời gian dài, nên đôi khi hiểu rất rõ lòng người.
Cô biết Ngô Triết đang trốn tránh cái gì, cũng biết vừa rồi Lâm Thế Kiệt đang khoe khoang cái gì.
Không phải anh chỉ có mấy đồng tiền bẩn sao?
Giản Nghệ Hân hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục ngẩng đầu lên, cười nói: "Lâm Thế Kiệt, Ngô Triết không nợ anh, bất cứ ai trong bọn tôi đều không nợ anh, đúng, anh rất giàu, anh rất có quyền lực, nhưng tất cả những thứ đó đều là của anh, bọn tôi chưa từng dùng bất cứ thứ gì của anh, cho nên anh không có tư cách vênh váo hống hách trước mặt bọn tôi, anh hiểu chưa?"
Dứt lời, Giản Nghệ Hân bỗng quay đầu đi chỗ khác, dường như cảm thấy bất đắc dĩ vì bản thân đã nói những lời này. "Em nói anh những điều này làm gì? Từ nhỏ, anh đã ăn trên ngồi trước, chưa từng hiểu sự vất vả của bọn em”
Đúng vậy, từ nhỏ Lâm Thế Kiệt đã cơm ngon áo đẹp, anh không hiểu được bữa đói bữa no là thế nào, anh càng không. hiểu được phải chịu lạnh giữa mùa đông là cảm nhận gì, không hiểu loại người như bọn họ dù có nhìn thấy những món đồ xinh đẹp cũng không dám mua, thậm chí còn không dám hỏi giá.
Bởi vì bọn họ sợ hãi.
Ánh mắt vừa rồi của Ngô Triết thật đã đâm cho Giản Nghệ Hân đau nhói...
"Em đứng lại đó cho anhI"
Giản Nghệ Hân vừa định rời đi, Lâm Thế Kiệt bỗng gọi giật lại, sau đó bóng dáng cao lớn của anh ép tới, mang theo uy nghiêm và áp lực dời núi lấp biển, khiến Giản Nghệ Hân thậm chí không thể nào tránh né.
Cô nín thở.
Trong mắt Giản Nghệ Hân dâng lên một tầng sương mù, giống như sắp khóc, lại giống như chịu uất ức gì đó, khiến Lâm Thế Kiệt thầm giật mình, anh nói: "Anh ăn trên ngồi trước sao? Tất cả những gì anh có đều là do anh Lâm gắng mà đạt được. Em đã từng thử làm việc bốn mươi tám giờ liên tục không nghỉ ngơi chưa? Em chưa từng. Em đã từng thử đặt kế sinh nhai của mấy chục nghìn người lên một mình mình chưa? Em chưa từng. Giản Nghệ Hân, em dựa vào cái gì mà đứng trên lập trường Ngô Triết chỉ trích anh, hả?"
"Tôi...
Giản Nghệ Hân lập tức á khẩu không trả lời được.
Cơn gió thổi qua.
Khiến trái tim Giản Nghệ Hân hỗn loạn. Cô mờ mịt nhìn Lâm Thế Kiệt trước mắt, bỗng có chút muốn cắn rơi đầu lưỡi mình.
Đáy mắt Lâm Thế Kiệt có vẻ lờ đờ, vừa rồi cô không chú ý, nhưng bây giờ khoảng cách gần như vậy, Giản Nghệ Hân lại không phải người ngu, tất nhiên đã nhìn ra tia máu đỏ trong đôi mắt cùng vẻ mệt mỏi nơi khóe mắt anh, chắc là... đã rất lâu rồi anh chưa được nghỉ ngơi nhỉ?