Phòng thử đồ vốn không lớn vì có sự xuất hiện của Lâm Thế Kiệt lại càng trở nên chật chội, Giản Nghệ Hân cởi lễ phục ngay trước mặt anh.
Bộ trang phục trên người cô vô cùng đắt tiền và lộng lẫy, nhưng đối với cô, không phải đồ của cô thì cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô cởi đồ với tốc độ nhanh nhất có thể rồi mặc quần áo của mình vào, cô hoàn toàn không quan tâm cơ thể mình sẽ bị Lâm Thế Kiệt nhìn thấy hết.
“Xin lỗi tổng giám đốc Lâm, gây phiền phức cho anh rồi, tôi sẽ đi ngay lập tức.”
Sự tự tôn cuối cùng đã chống đỡ Giản Nghệ Hân, cô cầm quần áo dâng lên bằng ai tay cho Lâm Thế Kiệt, lúc này anh đã bình tĩnh lại, nhìn Giản Nghệ Hân sợ hãi, lông mày anh nhíu chặt.
Anh không nhận lấy, Giản Nghệ Hân đặt đồ lên tủ rồi xoay người chạy đi như điên.
Không biết đã va phải thứ gì trên đường, cô đau đớn kêu lên.
“Phu nhân, cô làm sao vậy?”
Đinh Tuyết Lan gọi, nơi bị Giản Nghệ Hân va vào hơi đau, nhưng khoé miệng cô ta lại không kìm được nở nụ cười. Nếu không phải cô ta trùng hợp ra ngoài, đồng thời bảo Lâm Nhạn Mỹ gọi tổng giám đốc tới thì sao lại có một màn này?
Lâm Thế Kiệt sững sờ nhìn bộ lễ phục trước mặt, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt thành quả đấm.
Anh… vừa nói gì rồi?
Chết tiệt, không ngờ anh lại mất khống chế.
Lâm Thế Kiệt được giáo dục đàng hoàng, có lẽ anh cũng chỉ mất lý trí trong chuyện này thôi.
Đinh Tuyết Lan thấy Lâm Thế Kiệt buồn bã cầm bộ lễ phục ra thì ngạc nhiên thốt lên, vẻ mặt không thể tin được: “Sao lại thế… Là ai, ai đã lấy bộ lễ phục này ra?”
Đinh Tuyết Lan chất vấn, nói xong cô ta liếc nhìn Lâm Nhạn Mỹ, trong lòng Lâm Nhạn Mỹ vẫn còn đang vui, cô ta nói ngay: “Xin lỗi tổng giám đốc Lâm, tôi tưởng bộ đồ này cũng cần dùng trong hôm nay, vừa nãy mới biết đây là mẫu đã bị loại lần trước…”
Nói xong cô ta run rẩy nhìn Lâm Thế Kiệt.
Đinh Tuyết Lan đã đồng ý, chỉ cần cô làm theo lời cô ta nói thì sau này cô ta sẽ bảo vệ cô trong công ty!
Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nhìn bọn họ, thư ký Chu lập tức đi tới, cầm lấy bộ lễ phục trong tay Lâm Thế Kiệt, ngạc nhiên hỏi: “Bộ lễ phục này của phu nhân, không phải đã cất đi rồi sao? Ai…”
Vẻ mặt trợ lý Chu rất khó coi.
Lâm Nhạn Mỹ muốn phản bác rằng đây là bộ quần áo thương hiệu lần tước gửi tới, sao lại thành… lễ phục của mẹ Lâm Thế Kiệt rồi?
Khoé miệng Đinh Tuyết Lan nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Cô ta chỉ đổi bộ lễ phục tương tự của thương hiệu đó gửi tới bằng hàng thật trước thôi, hoạ này chỉ có thể để Lâm Nhạn Mỹ gánh.
“Tổng giám đốc, phu nhân chạy đi rồi, có cần đuổi theo không ạ?”