Cô đau đến kêu thành tiếng, khuỷu tay đụng vào tường, Giản Nghệ Hân ngẩng đầu lập tức nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đi lướt qua bên người cô, thậm chí còn khinh thường liếc nhìn cô, khoang mũi phát ra tiếng hừ lạnh: “Hừ, chỉ là một người phụ nữ dựa vào việc bán đứng cơ thể mà thôi, giả vờ thanh cao làm gì chứ. Tôi khinh thường nhất loại người thế này.”
Cô gái vừa nói ra lời này, lập tức làm mọi người cười vang.
Thế này mà còn nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa.
Giản Nghệ Hân cảm thấy khuỷu tay chắc chắn đã bị bầm xanh, cô từ từ nhặt đống hồ sơ rơi dưới đất lên, khi đứng lên lại lần nữa, trên mặt đã nở một nụ cười vô cùng bình thản: “Các cô cười đủ chưa?”
Cô vừa nói xong, mấy người trong văn phòng lập tức không dám cười nữa.
Vì sao cảm giác khí thế của cô gái trẻ này lại mạnh mẽ đến thế?
“Nếu cười đủ rồi thì tôi nói cho các cô biết, tôi thật sự dựa vào quan hệ vào đây làm, nếu các cô không hài lòng thì các cô có thể xin nghỉ việc rời đi.” Giản Nghệ Hân cười nói, sau đó ngây thơ chớp chớp mắt, hai tay chống lên cái bàn ở bên cạnh, hơi khom người, đối diện mắt với người phụ nữ trung niên khi nãy.
Nếu cô đoán không sai, cho dù thế nào thì người phụ nữ này cũng coi như là người quản lý nhỏ.
“Các cô làm việc ở tập đoàn Đế Quốc lâu hơn tôi, tôi tin chắc các cô đều biết chế độ nơi này nghiêm khắc đến cỡ nào, nếu để tổng giám đốc biết trong thời gian làm việc các cô lại không chịu làm việc, còn ăn hiếp nhân viên mới đến, các cô đoán sẽ như thế nào?” Giản Nghệ Hân đột nhiên đè thấp giọng nói, nhưng vẫn bảo đảm các cô đều có thể nghe được.
Người phụ nữ trung niên lập tức thay đổi sắc mặt: “Cô, cô đừng nói bậy, ai ăn hiếp cô?”
Giản Nghệ Hân cong khóe môi, cô biết ngay mấy người này đều là loại người cao ngạo, thích xem thường người khác.
Dọa bọn họ sợ xong, Giản Nghệ Hân cũng không thật sự muốn làm cái gì, đang định chuẩn bị rời đi lập tức nhìn thấy Lâm Hàn Tình chen vào trong, mặc trang phuc Chanel cao cấp, đạp giày cao gót lên sàn nhà phát ra tiếng động đầy tiết tấu, người bên cạnh còn ân cần hỏi han bưng trà rót nước cho cô.
Lập tức phân rõ cao thấp.
“Ồ? Sao chị dâu vẫn còn ở đây?” Lâm Hàn Tình thấy Giản Nghệ Hân, trào phúng hỏi.
Những lời cô nói ra làm mọi người đều hoảng sợ, cái gì? Người phụ nữ đứng trước mặt chính là vợ của tổng giám đốc trong truyền thuyết đó sao? Những người này còn tưởng Giản Nghệ Hân chỉ là một người phụ nữ không biết tê, bởi vì bò lên giường của quản lý cấp cao nào đó cho nên mới bị sắp xếp vào đây!
Lần này thì hay rồi, tự vác đá đập chân mình!
Người phụ nữ trung niên cắn đầu lưỡi, lập tức nịnh nọt nói: “Cô chủ… xin lỗi, cô rộng lượng không nhớ chuyện nhỏ, chúng tôi thật sự không biết thân phận của cô… Xin lỗi, xin cô đừng đuổi việc chúng tôi…”
Người phụ nữ trung niên sắp khóc.
Cho dù bà có ăn hiếp ai thì cũng không dám ăn hiếp đến vợ của tổng giám đốc!
“Tôi sẽ không mách lẻo chút chuyện nhỏ này.” Giản Nghệ Hân để lại câu nói này, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn Tình, không nói với Lâm Hàn Tình câu nào, lập tức xoay người rời đi.
Lâm Hàn Tình nhìn bóng dáng của Giản Nghệ Hân, tức giận đến dậm chân.
Chảnh chọe gì chứ?