“Là, là cái cô ngày đó tới đây, nói cháu cướp bạn trai cô ta đó"
“Ầm ầm”
Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy máu trong người sôi lên như sắp tuôn ra.
Là Trương Kỳ Kỳ?
“Cô, Kiều My, mọi người yên tâm đi, chuyện này cháu nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng” Giản Nghệ Hân bình tĩnh lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Triết Ngô Triết đang ăn với Trương Kỳ Kỳ, họ vừa kết thúc một tiết học dài. Vì chuyện lần trước mà Ngô Triết đã rất có thành kiến với Trương Kỳ Kỳ, nhưng vì không chịu nổi Trương Kỳ Kỳ hết lần này đến lần khác lấy lòng cầu hòa, anh ta đành phải đồng ý.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngô Triết tách cánh tay Trương Kỳ Kỳ đang năm mình ra: “Kỳ Kỳ, em đợi anh một chút, anh nhận điện thoại đã”
“Vâng” Trương Kỳ Kỳ không mấy hài lòng.
Nhưng Ngô Triết vẫn rảo bước đi tới cạnh bồn hoa, lấy điện thoại ra. Vừa nhìn thấy là Giản Nghệ Hân gọi tới, ánh mắt lập. tức sáng lên: “Nghệ Hân, sao em nhớ tới anh mà gọi điện thoại cho anh thế?” Anh ta còn tưởng rằng trải qua chuyện lần trước, Giản Nghệ Hân đã không còn ấn tượng tốt với mình nữa.
Đương nhiên Trương Kỳ Kỳ không chịu để Ngô Triết trốn mình gọi điện thoại, thế là cô ta lặng lẽ đi tới phía sau Ngô. Triết. Vừa nghe thấy hai chữ Nghệ Hân, sắc mặt của cô ta lập tức trở nên cứng ngắc.
Giản Nghệ Hân, cô giỏi, giỏi lắm! Sao cô cứ như âm hồn không tan thế hả?
“Kỳ Kỳ, anh bỗng nhớ ra anh có một số chuyện phải làm, hay là hôm nào khác chúng ta đi ăn nh Ngô Triết cúp điện thoại xong thì nói luôn với Trương Kỳ Kỳ. Trương Kỳ Kỳ chợt giả bộ ngồi sụp xuống trước mặt Ngô Triết: “Ôi... Em đau bụng quá, hay anh dìu em tới phòng y tế khám qua đi?”
“Bây giờ ư?”
“Anh không muốn à?”
Ngô Triết nhìn bộ dạng Trương Kỳ Kỳ, có phần khó xử, cuối cùng vẫn bằng lòng: “Được rồi”
Trong phòng y tế, Ngô Triết đi theo bác sĩ ra ngoài lấy thuốc, Trương Kỳ Kỳ vội vàng lấy điện thoại từ trong túi áo Ngô Triết ra, tìm được nhật ký cuộc gọi gần nhất, gọi đi.
“Ngô Triết?”
Lúc Giản Nghệ Hân nhận điện thoại có chút buồn bực.
Cô và Ngô Triết đã hẹn gặp ở cổng trường, lúc này cô đang chuẩn bị đi qua đó, sao Ngô Triết lại gọi điện thoại tới?
“Là tôi. Giản Nghệ Hân, chắc cô vẫn nhớ tôi chứ” Trương Kỳ Kỳ cười khẩy, chỉ cần vừa nhớ tới chuyện Giản Nghệ Hân quyến rũ Ngô Triết, trong lòng cô ta đã bùng cơn giận mà không có chỗ giải tỏa: “Cô tìm Ngô Triết không có ý nghĩa gì đâu, chuyện do tôi làm, nếu như cô muốn giải quyết thì đến hộp đêm Kim Tôn đi” “.. Được” Giản Nghệ Hân nhìn mặt trời nóng nực trên đỉnh đầu, thời tiết tháng bảy rất nóng.