“Trong lúc em ngủ say, tôi đã mang đi giặt trước rỉ
Sao nghe câu này có vẻ mờ ám vậy?
Giản Nghệ Hân lại mở mắt ra, thấy Lâm Thế Kiệt đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt hơi kỳ lạ, thì cúi đầu buồn bực, lần này không quan trọng, nhưng tại sao trên người cô lại có nhiều vết đỏ đỏ như vậy?
Đây, đây đều là dấu vết mà Lâm Thế qua? “Em không đi tắm à? Hay là...” Lâm Thế Kiệt lau tóc, bỗng sáp tới nói: “Em muốn thêm lần nữa?”
Giản Nghệ Hân nhìn Lâm Thế Kiệt, rồi lại nhìn dấu vết trên người mình và vết tích nho nhỏ trên ra giường... Hình như anh cũng nhận ra rồi, nên ánh mắt thâm trâm, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên.
“Chẳng phải tôi và anh đã...” Giản Nghệ Hân gần như bật thốt, trước đây cô đã ngủ cùng Lâm Thế Kiệt rồi, sao giờ còn chảy máu? Chẳng phải đây là lần thứ hai à?
Lâm Thế Kiệt không ngờ cô lại hỏi thẳng như thế, nên sửng sốt, nhưng sau đó anh nhếch miệng nở nụ cười cực kỳ đẹp trai, trêu ghẹo: “Thật ra lần trước tôi chưa chạm vào em, nên đây là lần đầu tiên”
Lúc nói anh bỗng sáp tới, nhìn Giản Nghệ Hân không chớp mắt, thu hết vẻ quãn bách và xấu hổ của cô vào đáy
mắt, ngày càng cảm thấy người phụ nữ trước mặt vô cùng đáng yêu.
“Mùi vị còn tốt hơn tôi nghĩ”
Từng hình ảnh tối qua lóe lên trong đầu cô, lần này Giản Nghệ Hân hận không thể gõ vào đầu mình, cô bị gì vậy? Không ngờ cô còn hùa theo Lâm Thế Kiệt...
Lâm Thế Kiệt thấy mặt cô liên tục biến sắc thì biết cô đang xấu hổ, nên không nhịn được muốn trêu chọc thêm: “Giờ em lười không chịu dậy, là muốn làm thêm lần nữa đúng không? Ừm, mặc dù tối qua... tôi hơi mệt, nhưng nếu em muốn, thì tôi cũng có thể phối hợp”
... Ai muốn chứ?
Giản Nghệ Hân hung hăng lườm Lâm Thế Kiệt, nhưng dù gì người chủ động cũng là cô, nên cô không nói được gì. Cô vội quấn chăn nhảy xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm, rồi kinh hồn bạt vía tắm rửa sạch sẽ, Giản Nghệ Hân luôn cảm thấy ước gì mình tìm được một cái lỗ để chui vào.
Ngay cả chuyện bị bắt cóc tối qua cũng bị gạt qua một bên.
Lúc cô tắm xong đi ra ngoài, vừa hay gặp phải dì Liễu đang đổi ra giường, Giản Nghệ Hân nhất thời quẫn bách: “Di Liễu, để cháu làm cho...”
“Chuyện này sao có thể để mợ chủ tự tay làm được? Tôi đã đổi xong rồi, cậu chủ bảo tôi hầm canh gà bồi bổ cơ thể cho mợ chủ, cô mau xuống ăn đi”
Canh gà?
Giản Nghệ Hân vốn cực kỳ vui mừng, không ngờ Lâm Thế
Kiệt còn biết cô thích uống canh, nên Lâm ý bảo dì Liễu nấu cho cô, làm tim cô hơi ngọt ngào.
Nhưng một giây sau đối diện với ánh mắt mờ ám của dì Liễu, Giản Nghệ Hân nhất thời cười không nổi nữa.
Anh đang nói với dì Liễu rằng tối qua cô bị anh “ăn”, nên muốn bồi bổ cho cô à?