Giản Nghệ Hân cũng bị sốc vì những gì cô gái kia nói, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
Đến khi Giản Nghệ Hân có phản ứng thì bàn tay đã được. nắm chặt, cô liếc nhìn Lâm Thế Kiệt với vẻ biết ơn. Vốn dĩ ấn tượng của ông cụ Trình với Giản Nghệ Hân đã không tốt, lúc này cô lại càng giống như cái gai trong mắt ông cụ: “Giỏi lắm cô gái! Nhìn cô cũng có vẻ tốt bụng, sao có thể làm ra những chuyện như thế này?”
Ông cụ Trình trong nóng ngoài lạnh.
Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó xé nát, ông cụ Trình nhìn cô với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Bỗng nhiên, cô cảm thấy rất ngưỡng mộ Giản Thúy Vy. Bất kể là Trình Quyên hay ông cụ Trình đều xem cô ta như báu vật, chỉ cần Giản Thúy Vy phải chịu một chút ấm ức thì bọn họ đã không chịu nổi rồi.
Được người lớn trong nhà cưng chiều như vậy, thật sự rất hạnh phúc.
Lâm Thế Kiệt nhíu mày, muốn lên tiếng thay Giản Nghệ Hân nhưng bị cô ngăn lại.
Chuyện mà Giản Nghệ Hân ghét nhất trần đời chính là bị người khác hiểu lầm.
Đặc biệt là chuyện rõ rành rành như bây giờ.
“Em gái, nếu là chuyện tôi từng làm, tôi chắc chắn sẽ không phủ nhận, chỉ cần cô đưa ra được bằng chứng” Giản Nghệ Hân nói.
Cô vừa dứt lời, y tá trẻ nọ lập tức run rẩy lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, nói: “Tôi có, tôi có bäng chứng. Cô kêu tôi đi làm vài việc, còn chuyển cho tôi sáu trăm triệu” “Đủ rồi!”
Lúc này Lâm Thế Kiệt đã không chịu nổi nữa. Anh nghe hết một đoạn dài, thật sự đã không thể nghe tiếp được.
“Giản Nghệ Hân là vợ tôi, các người nghỉ ngờ cô ấy thì tức là đang nghi ngờ tôi” Lâm Thế Kiệt đang mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt thoạt nhìn có hơi tai tái, nhưng vẻ uy nghiêm vẫn không mảy may xoay chuyển. Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đổ dồn vào Lâm Thế Kiệt, anh lại bình tĩnh nói: “Về phần Thúy Vy... Thầy à, giờ cô ấy vẫn cần nghỉ ngơi, chúng ta không nên ở trong đây làm phiền. Còn chuyện này, tôi sẽ cho mọi người sự giải thích hợp lý”
Lâm Thế Kiệt vừa dứt lời, thậm chí cũng không thèm để ý đến những người khác mà trực tiếp nắm lấy tay Giản Nghệ Hân, bước ra ngoài.
Nhưng đi chưa được hai bước, Giản Nghệ Hân liền giằng tay ra.
“Lâm Thế Kiệt, anh việc gì mà phải kéo em ra ngoài? Vậy thì có khác gì thừa nhận đâu? Em chưa từng làm, em...”