Giản Thúy Vy nói xong liền đứng dậy muốn đi, người đàn ông trung niên vội vàng đứng lên tiễn cô ta.
"Cô Giản đi thong thả. Sau này có những việc như vậy cô có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào!" Người đàn ông trung niên cầm chỉ phiếu trong tay, vui cười toe toét.
Giản Nghệ Hân cùng Lâm Thế Kiệt ăn cơm xong, thì định nhắc lại chuyện xưa, nhưng nghĩ tới anh đã giúp mình tìm dây chuyền về, nên cô quyết định tạm thời không đối chọi với anh.
Không bằng cô đi nói thẳng với chị Đan.
“Em đang nghĩ gì đấy?”
Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân vội thu hồi tâm tư: “Không có gì, nếu anh đã ăn xong rồi, vậy chúng ta về thôi”
Giản Nghệ Hân nở nụ cười thân thiện, nhưng bỗng bị Lâm Thế Kiệt gọi lại.
Giản Nghệ Hân sửng sốt, chờ một đỗi vẫn không nghe thấy Lâm Thế Kiệt nói gì, nên nghỉ ngờ hỏi: “Sao thế?” “Em rất ghét trẻ con à?”
Lâm Thế Kiệt cũng không biết tại sao mình bỗng hỏi như thế, nhưng giờ anh cứ nhìn thấy Giản Nghệ Hân là trong đầu lại quanh quẩn hộp thuốc tránh thai.
Anh muốn biết, Giản Nghệ Hân uống thuốc tránh thai là vì
không thích trẻ con, hay là... không thích anh.
Sao anh bỗng hỏi thế?
Giản Nghệ Hân chớp mắt: “Tôi thích chứ, trẻ con rất đáng yêu mà, chắc chắn sau này tôi sẽ sinh ra một cô con gái dễ thương, sau đó tôi sẽ mặc cho con bé một chiếc váy đẹp, rồi tự tay chải tóc cho con bé” Giản Nghệ Hân tưởng tượng. Thật ra cô luôn muốn có một đứa con gái, vì hồi nhỏ gia đình thật sự quá nghèo, đành phải mặc đồ mà người khác không cần, lần nào cô nhìn thấy các cô bé khác mặc váy đẹp, ánh mắt cũng hiện lên tia ngưỡng mộ. Đợi cô có con rồi, nhất định phải cho con bé những thứ tốt nhất.
Lúc Giản Nghệ Hân nhắc đến con, mắt cô lấp lánh như ánh sao, làm Lâm Thế Kiệt nhìn đến thân thờ.
“Em muốn sinh con gái?”
“Đúng vậy, con gái rất dễ thương, con gái là áo bông nhỏ của mẹ, còn con trai thì khác, vì da con trai dày hơn..." “Sinh con trai mới tốt” Lâm Thế Kiệt bỗng thốt một câu. Giản Nghệ Hân nhất thời không vui, cô vừa thu dọn bát đũa vừa phản bác Lâm Thế Kiệt: “Con trai có gì mà tốt, hồi nhỏ con trai cứ nghịch ngợm, bướng bỉnh, rất khó dạy bảo”
Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân thu dọn bát đũa gọn gàng đâu ra đấy, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, mái tóc đen dài xõa sau vai, rồi xõa xuống theo động tác của cô.
Càng tôn thêm vẻ dịu dàng của cô.
Anh gần như bật thốt: “Em sinh con trai đi, rồi tôi và con trai cùng bảo vệ em”
“Tôi không...” Giản Nghệ Hân định phản bác, nhưng chợt phản ứng lại Lâm Thế Kiệt mới nói gì? Cô nhất thời ngừng động tác trên tay, cô đã nghe thấy câu gì? Không ngờ Lâm Thế Kiệt lại bảo cô sinh con trai cho anh?
Không ngờ anh còn muốn bảo vệ cô...