“Cậu này là..."
“Đây là bạn tôi, ông có thể gọi anh ấy là cậu Lâm, anh ấy tới chủ yếu là muốn hỏi ông một chuyện” Giản Thúy Vy giải thích, đồng thời lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông trung niên, ông ta vội pha trà cho anh, cô thấy thế thì nhếch miệng khẽ cười.
Đến khi thấy Lâm Thế Kiệt uống hết tách trà đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Thế Kiệt đặt tách trà xuống, lười biếng liếc nhìn người đàn ông trung niên: “Tôi muốn hỏi ông...”
Lâm Thế Kiệt còn chưa nói hết, bỗng “xoảng”, tách trà rơi xuống sàn, anh chỉ cảm thấy chóng mặt.
“Anh Thế Kiệt, anh sao thế? Anh Thế Kiệt!..”
Giản Thúy Vy bỗng nhào tới ôm lấy cánh tay anh hỏi han, Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy hình như đầu óc hơi choáng váng, đợi tới khi anh phản ứng lại thì người đã hôn mê. Anh bị bỏ thuốc rồi.
Thấy Lâm Thế Kiệt nhíu chặt mày, nằm nhoài xuống bàn, Giản Thúy Vy thở phào nhẹ nhõm, giờ cô mới buông cánh †ay anh ra, vẻ mặt hơi u ám.
Người đàn ông trung niên xoa tay, vẻ mặt đầy đắc ý: “Cô Giản, lần này tôi đã giúp cô, sau này tôi không thể nào ở lại căn nhà này nữa”
“Ừm, tôi biết rồi, làm phiền ông rồi” Giản Thúy Vy cầm tách trà bên cạnh lên, khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới ung dung lấy tấm chỉ phiếu trong túi xách đắt tiền ra: “Số
tiền này đủ để ông tiêu xài cả đời rồi: “Hì hì, vẫn là cô Giản hào phóng” Người đàn ông trung niên giơ tấm chỉ phiếu lên hôn mấy cái, rồi cất vào túi của mình ngay, sống đến độ tuổi này rồi, ông chỉ muốn sống sao cho vui vẻ mà thôi.
Có được khoản tiền này, ông còn lo không tìm được niềm vui ư?
“Tiếp theo ông biết nên làm gì rồi chứ?” Giản Thúy Vy hỏi. “Tất nhiên là tôi biết rồi, chỉ cần người đàn ông này gạo nấu thành cơm với cô Giản, thì cô Giản còn lo gì nữa?” Người đàn ông trung niên cười hí hửng, dưới ánh nhìn của Giản Thúy Vy, ông ta đỡ Lâm Thế Kiệt ngồi dậy, rồi túm lấy cánh tay anh định kéo vào phòng, cô thấy hành động này của ông ta thì vội nói: “Ông cẩn thận một tý: “Được rồi, người đàn ông này là tim gan của cô Giản nên tôi nhất định sẽ cẩn thận” Người đàn ông trung niên đáp, rồi kéo Lâm Thế Kiệt lên giường, ông vươn tay định cởi cúc áo sơ mi của anh, nhưng bị Giản Thúy Vy ngăn cản. Giản Thúy Vy xua tay, hơi mất kiên nhẫn nói: “Ông đi đi, hai tiếng nữa hãng quay lại”
“Hì hì, hai tiếng có đủ không?”
Giản Thúy Vy lườm người đàn ông trung niên, ông ta nhất thời sợ sệt xoa tay: “Tôi ra ngoài ngay đây!” Dứt lời, ông còn ân cần đóng cửa giúp Giản Thúy Vy.
Cô cả này đúng là không từ mọi thủ đoạn vì tên tiểu bạch kiểm này.
Tổ tiên ông rất giàu có, cũng thường xuyên làm mấy loại hình mặt ngọc cho người có tiền, nhưng đến đời của ông thì chơi bời lêu lổng, không những thua sạch của cải, thậm chí mới đây còn thua cả căn nhà này. Cũng may Giản Thúy Vy tới tìm ông ta, bằng không không biết chừng nào ông ta bị dân đòi nợ chém chết, phơi thây ngoài đường.