Giản Nghệ Hân ngạc nhiên nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Cả người anh toát ra khí chất lạnh lẽo, như một vị thần không thể mạo phạm, ngay cả cô cũng bị khí chất của anh làm cho lạnh sống lưng.
“Lâm Nghi Đan, cô cút ra khỏi văn phòng của tôi ngay.”
Giọng điệu của Lâm Thế Kiệt hơi lạnh lẽo, anh không thích người khác khiêu khích sự uy nghiêm của anh, nhất là… một người phụ nữ.
Giản Nghệ Hân là người của anh, anh đã thừa nhận cô là vợ anh trước truyền thông rồi, giờ Lâm Nghi Đan tới bắt nạt cô, chẳng khác nào đang vả vào mặt anh.
“Anh… anh nói gì? Anh Thế Kiệt, không ngờ anh vì người phụ nữ này mà đuổi em đi? Em đã ở bên anh từ nhỏ đến lớn, sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Lâm Nghi Đan ngạc nhiên chỉ vào Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân.
Lần này cô về nước, vốn là vì nghe nói Lâm Thế Kiệt đã kết hôn, nên mới nóng lòng bay về đây, giờ thấy anh đối tốt với Giản Nghệ Hân như thế, nên nhất thời ghen tuông.
“Cô nói đủ chưa?” Lâm Thế Kiệt hừ lạnh, ánh mắt đầy chế giễu: “Cô nói đủ rồi thì ra ngoài đi.”
Dứt lời, Lâm Thế Kiệt ra hiệu cho trợ lý Chu, tất nhiên Lâm Nghi Đan không muốn rời đi, nhưng không thể chống lại sự cưỡng ép của trợ lý Chu, nên chẳng mấy chốc văn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Trong văn phòng trống trải, bắt đầu lan tỏa bầu không khí hơi gượng gạo.
Trong lòng Giản Nghệ Hân hơi rối bời, mặc dù cô nghèo, nhưng không đến nỗi để người khác tùy ý bắt nạt, nhưng lúc nãy… Lâm Thế Kiệt ra mặt vì cô ư?
“Em tới đây, để tôi kiểm tra mặt em thử xem.”
Lâm Thế Kiệt vươn tay bóp cằm Giản Nghệ Hân, trên môi vẫn còn cảm giác ấm áp, cô khẽ nhíu mày, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng Lâm Thế Kiệt đã khóa chặt hai tay cô một cách lưu loát, rồi ném thẳng cô xuống sofa.
Anh khóa chặt cánh tay cô, rồi híp đôi mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào mắt Giản Nghệ Hân…
Chỉ có trợ lý Chu là biết anh bị cận nhẹ.
Nên Lâm Thế Kiệt luôn híp mắt lại, đôi mắt đen láy cực kỳ quyến rũ.
Chẳng hạn như lúc này, Giản Nghệ Hân thấy anh bỗng đưa mặt tới gần, thì ngạc nhiên đến nỗi tim đập liên hồi, anh, anh định làm gì? Chẳng lẽ anh định hôn cô nữa ư?
“Lâm Thế Kiệt, anh… cái đó, Lâm Nghi Đan đã đi rồi, nên anh đừng diễn kịch nữa.”
“Diễn kịch? Ai nói tôi đang diễn kịch?” Lâm Thế Kiệt bỗng áp sát, anh vốn có gương mặt điển trai, giờ lại mở to đôi mắt mơ màng, như muốn dụ người khác phạm tội.
Hơi thở Giản Nghệ Hân nhất thời hỗn loạn.
“Chẳng, chẳng phải anh mới giả vờ đấy ư…”
“Tôi là bày tỏ thật lòng.” Lâm Thế Kiệt thấy hai má cô đỏ bừng, thì càng muốn trêu chọc, ngón tay mang theo hơi thở mờ ám lướt qua mặt cô: “Chẳng phải ở trước mặt tôi em rất lợi hại à? Sao lúc nãy không biết né tránh? Chẳng lẽ em Lâm ý giả vờ yếu đuối để tạo cơ hội cho tôi?”
“Không phải.” Giản Nghệ Hân hơi run rẩy, vội lên tiếng phủ nhận, nhưng lại thấy ý cười nhàn nhạt trong mắt Lâm Thế Kiệt.