Chỉ cần gặp được thầy, có lẽ cô có thể tìm được mẹ ruột của mình.
Nhìn thấy ánh sao trong mắt Giản Nghệ Hân, Lâm Thế Kiệt nhướng mày: “Tối qua em gây rắc rối ở nhà tổ, còn muốn bảo tôi dẫn em đi gặp người ta?”
“Anh!” Giản Nghệ Hân tức giận chỉ Lâm Thế Kiệt, không ngờ anh lại nói mà không làm!
Nhìn dáng vẻ cau mày của Giản Nghệ Hân, Lâm Thế Kiệt nở một nụ cười đắc ý.
Anh ngồi trên sofa, tùy ý tháo cà vạt: “Em dám nói em không gây chuyện sao?”
Giản Nghệ Hân: “…”
Đúng là cô không dám.
Giản Nghệ Hân cắn môi không phục, nếu không phải mấy người đó Lâm ý gây khó dễ cho cô, lẽ nào cô sẽ ra tay sao? Cô đâu phải người mà ai cũng bắt nạt được.
Nghĩ vậy, Giản Nghệ Hân chun mũi: “Vậy xem như là tôi gây chuyện đi, rốt cuộc phải thế nào anh mới có thể đồng ý với tôi?”
Lâm Thế Kiệt nhướng mày, trong mắt lóe lên cảm xúc.
Lâm Thế Kiệt cong khóe môi, đột nhiên sáp đến gần Giản Nghệ Hân, giọng nói trầm thấp êm tai, giống như tiếng đàn violin du dương.
“Chỉ cần em đồng ý với tôi một việc thì tôi dẫn em đi.”
Lại là chiêu này?
Giản Nghệ Hân tức giận nhìn Lâm Thế Kiệt.
“Tôi đồng ý cũng được thôi, nhưng lỡ như anh lại chơi xấu nữa thì sao?”
“Ồ? Nếu em cảm thấy tôi sẽ chơi xấu, vậy thì đừng đồng ý với tôi.”
Lâm Thế Kiệt giả vờ tức giận, thậm chí còn biếng nhác cởi áo khoác, xoay người muốn đi lên lầu.
Trong lòng Giản Nghệ Hân gào thét: “Được, anh nói đi, việc gì?”
“Đồng ý với tôi mỗi ngày đến công ty đưa cơm cho tôi trong vòng một tháng, tôi sẽ dẫn em đi gặp thầy.”
“Đưa cơm?”
Giản Nghệ Hân lập tức thốt ra.
“Hả? Tại sao bảo tôi đưa?”
Trong lòng cô đang nghĩ, anh đường đường là tổng giám đốc Lâm, chẳng lẽ không có nổi một trợ lý hay quản gia đưa cơm hay sao?
Lâm Thế Kiệt hờ hững cười: “Vì em cần nhờ vả tôi, lý do này được chưa?”
Giản Nghệ Hân hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm. Được, Lâm Thế Kiệt, xem như anh giỏi.
“Được.” Giản Nghệ Hân cắn răng đáp, sao đó mỉm cười.
Hôm sau, Giản Nghệ Hân xách hộp cơm, dày công chưng diện, mặc một chiếc váy liền chấm bi màu đỏ kiểu Pháp, xuất hiện ở văn phòng tổng giám đốc của Lâm Thế Kiệt.