Giản Nghệ Hân nhìn thấy, xấu hổ muốn rút tay về, lại bị Lâm chặt, không thể nhúc nhích được.
“Lâm Thế Kiệt, anh có thể buông tôi ra không?” Giản Nghệ Hân lúng tung nói.
“Hửm?” Lâm Thế Kiệt khó hiểu, sau đó mới hiểu ra Giản Nghệ Hân đang nói cái gì, anh vô cùng tự nhiên nắm chặt tay Giản Nghệ Hân hơn: “Mọi người đều như thế, chúng ta khác người cũng không tốt”
“Nhưng những người khác đều là cặp đôi đang yêu đương mặn nồng...”
Giản Nghệ Hân không biết đầu óc cô bị vô nước hay như thế nào, không ngờ lại nói thẳng ra.
Lâm Thế Kiệt đột nhiên khựng lại.
Giản Nghệ Hân tưởng anh tức giận, dù sao Lâm Thế Kiệt là ai chứ, anh chính là tổng giám đốc cao quý, cô chỉ là một con nhóc không danh tiếng gì mà thôi, cô đang nhắc nhở anh bọn họ không phải là người yêu sao?
Đột nhiên, Lâm Thế Kiệt nâng mặt Giản Nghệ Hân lên, đáy mắt chất chứa cảm xúc Giản Nghệ Hân không thể hiểu được: “Chúng ta thử xem sao”
“Hả?” Giản Nghệ Hân sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Lâm Thế. Kiệt, anh nói bừa cái gì đó? Anh đừng có nói bậy, trò đùa này không vui chút nào!”
Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn, cô cũng không biết nên nhìn chỗ nào nữa.
Thật ra cô đang dùng lời nói để che giấu nỗi hoảng loạn trong lòng: “Ừm, cũng trễ rồi, chúng ta mau về thôi”
“Giản Nghệ Hân, tôi không nói đùa” Lâm Thế Kiệt gọi cô lại. Anh chả bao giờ có cảm giác như bây giờ, muốn nhìn thấy cô, muốn đi bên cạnh cô, muốn nhìn cô cười. Lâm Thế Kiệt chưa từng yêu đương, trong thế giới của anh từ trước đến giờ chỉ có vinh dự của gia tộc và công việc, nhưng bây giờ, bởi vì sự xuất hiện của Giản Nghệ Hân mà tất cả đều bị đánh vỡ.
Quan trọng là, anh cũng không cảm thấy sự thay đổi này có gì không tốt.
“Chúng ta hẹn hò đi” Lâm Thế Kiệt lặp lại lần nữa.
Cho đến khi trở về nhà vào buổi tối, Giản Nghệ Hân ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn chùm pha lê phức tạp trên cao và cảm thấy như mình vừa mới nằm mơ vậy.
Giọng nói của người đàn ông rõ ràng và chắc chắn, như thể vọng qua thời gian.
Anh nói: “Tôi sẽ cho em thời gian để suy nghĩ về điều đó. Tối nay trước khi đi ngủ hãy trả lời tôi. "
“U là trời."
Giản Nghệ Hân che gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của mình, bây giờ Lâm Thế Kiệt đang làm việc trong phòng riêng, cô ăn tối xong đã quay về phòng sớm để tránh ánh mắt dò xét của Lâm Thế Kiệt!
Giản Nghệ Hân ơi là Giản Nghệ Hân, Mày thẹn thùng gì chứ? Có điều từng tuổi này rồi nhưng khi yêu Hà Thuyết, cô và anh ta chỉ giới hạn ở việc nắm tay, ngay cả hôn cũng chưa từng...
Nhưng yêu Lâm Thế Kiệt hẳn là niềm mơ ước của nhiều người, đúng không nhỉ?
"Lâmc Lâmc Lâmc!"
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Giản Nghệ Hân nhanh nhẹn nghĩ chắc có lẽ là Lâm Thế Kiệt về phòng, lỡ anh ấy buộc mình đưa ra câu trả lời thì phải làm sao bây giờ?
"Mợ chủ, tôi đến để đưa nước đường.
Bên ngoài vang lên giọng của dì Liễu, Giản Nghệ Hân vội vàng ngồi ngay ngắn: “Vào đi!”