Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Giản Nghệ Hân, khóe miệng Lâm Thế Kiệt bất giác nở nụ cười, rất tốt, còn biết giữ mặt mũi cho mình…
Nửa tiếng sau, chiếc Rolls-Royce màu xám bạc dừng ở trung tâm thương mại Ginza, Lâm Thế Kiệt xuống xe trước, Giản Nghệ Hân cũng nhanh chóng đuổi theo, cô mang giày cao gót đế vuông tầm ba bốn phân, nên hơi khó khăn khi đuổi theo đôi chân dài của anh.
“Lâm Thế Kiệt, đợi tôi với…”
Giản Nghệ Hân trợn mắt, không khỏi lên tiếng, lúc này Lâm Thế Kiệt mới ngừng lại, lần này quả thật anh đã đi chậm lại.
Lâm Thế Kiệt dẫn cô vào cửa hàng chỉ bán đồ nữ trên tầng hai ngay, rồi nói với nhân viên đang đi tới: “Cô hãy chọn cho cô ấy một chiếc đầm dạ hội, để đi dự tiệc.”
“Dạ vâng, bảo đảm sẽ khiến anh hài lòng!”
Thế là Giản Nghệ Hân chưa kịp phản ứng lại, đã bị người khác dẫn vào phòng thử đồ Vip ở bên trong, nữ nhân viên tầm 20 tuổi mỉm cười phục vụ cho cô, thay xong đầm dạ hội, cô ta lại quỳ một chân xuống đổi giày cao gót màu da cho cô.
Đến khi Giản Nghệ Hân ra khỏi phòng thử đồ, nữ nhân viên cực kỳ ngưỡng mộ nói: “Cô thật xinh đẹp, chiếc váy này mặc lên người cô càng tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng của cô, chẳng khác gì ngôi sao bước ra từ màn ảnh.”
Giản Nghệ Hân hiếm khi được người khác khen như thế, cô đỏ mặt, lúng túng nhìn mình ở trong gương.
Cô vừa nhìn cũng bị hết hồn.
Mái tóc nâu dài đang xõa sau vai, váy dài cúp ngực màu xanh ngọc càng tôn lên vóc dáng vốn yểu điệu của cô.
Người trong gương có làn da trắng trẻo mịn màng, đôi mắt long lanh như ngôi sao lấp lánh trong sáng nhất, hiện lên vẻ ngạc nhiên, thẹn thùng, bàn tay đang buông thõng bên hông hơi bức rức kéo chiếc váy.
Giản Nghệ Hân không ngờ mình cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Người này thật sự là cô ư?
Cô mừng rỡ định nói cho anh biết, rồi nở nụ cười, xoay người nhìn về phía Lâm Thế Kiệt mới ngồi ở khu nghỉ ngơi: “Lâm Thế Kiệt, tôi… Á!”
“Ngu ngốc!”
Giản Nghệ Hân vốn định khoe khoang với Lâm Thế Kiệt, để anh chiêm ngưỡng hóa ra cô cũng xinh đẹp như vậy, nhưng cô hiếm khi mang giày cao gót mười phân, nên không chú ý, vừa xoay người đi được hai bước, đã ngã nhào về phía trước.
Giản Nghệ Hân nhất thời hoảng sợ, nếu cô ăn mặc thế này mà bị ngã, chắc chắn sẽ rất xấu.
Lúc cô tưởng mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt sàn thì bỗng cảm thấy không đau như cô nghĩ, Giản Nghệ Hân chớp mắt không dám tin, rồi nghe thấy giọng nói quen thuộc mang theo sự chế giễu vang lên trên đỉnh đầu: “Em còn muốn ở trong lòng tôi bao lâu nữa?”
“Hả?” Giờ Giản Nghệ Hân mới nhận ra mình được Lâm Thế Kiệt ôm lấy.
Bên cạnh vang lên tiếng cười của nhân viên cửa hàng, Giản Nghệ Hân nhất thời đỏ mặt, lúng túng đẩy Lâm Thế Kiệt ra, một lúc sau mới nói được một câu: “Tôi không có Lâm ý.” Nghĩa bóng là, lúc nãy cô không Lâm ý ngã vào lòng anh, sợ anh không tin, cô lại giải thích: “Là vì đôi giày này thật sự quá cao.”