Không biết giờ anh đang làm gì...
“Nghệ Hân, mấy năm nay cô sống tốt chứ?” Đến khi ra tới cửa, Ngô Triết mới ngừng lại, hình như lúc nãy anh đã uống rượu trong phòng bao, nên giờ trên người hơi mang mùi rượu, Giản Nghệ Hân nói: “Anh đợi một lát!”
Dứt lời, cô đã chạy qua sát vách mua một chai nước lọc ngay, rồi vặn nắp chai đưa cho anh: “Anh uống chút nước đi, anh mới uống rượu không tốt cho cơ thể, nên uống chút nước để pha loãng nồng độ cồn”
“Phụt!"
Ngô Triết không khỏi bật cười thành tiếng, không ngờ nhiều năm như vậy, Giản Nghệ Hân vẫn rất ngây thơ đáng yêu.
Dù bọn họ đều thay đổi, nhưng Giản Nghệ Hân vẫn như trước kia.
“Cảm ơn” Anh uống nước rồi đi cùng Giản Nghệ Hân, trên đường luôn muốn nói gì đó, nhưng đều bị cô ngăn cản nuốt xuống.
Ai dè Lâm Thế Kiệt đã chứng kiến tất cả.
“Anh Thế Kiệt, anh sao thế?” Giản Thúy Vy nở nụ cười xinh đẹp khéo léo, nhìn theo tầm mắt của Lâm Thế Kiệt, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Lâm Thế Kiệt lắc đầu: “Chúng ta vẫn chưa đi tới chỗ mà cô nói à?”
“Sắp tới rồi, cũng gần đây thôi”
Giản Thúy Vy cười ha hả đáp, cô định ôm cánh tay Lâm Thế Kiệt, nhưng bị anh né tránh không để lại dấu vết, trưa nay cô tới tìm anh, Lâm ý để lộ mặt dây chuyền đeo trên cổ cho anh nhìn thấy, quả nhiên anh đã cắn câu.
Xem ra anh rất để tâm chuyện của Giản Nghệ Hân...
“Anh Thế Kiệt, không bằng chúng ta đi ăn trước đi?” Giản Thúy Vy đề nghị.
Cô nói mình quen một thợ làm mặt dây chuyền, cái lúc trước cô đeo có mấy vết nứt, nên cô đã tìm người thợ này để sửa lại, quả nhiên Lâm Thế Kiệt đã bảo cô dẫn anh đi gặp người thợ đó. “Không cần đâu, chúng ta đi thôi” Lâm Thế Kiệt nói.
Lúc nãy ở trong văn phòng, anh đã nhìn thấy mặt dây chuyền ấm áp, tinh xảo trên cổ Giản Thúy Vy, ngoài sợi dây khác với Giản Nghệ Hân, thì quả thật giống nhau như đúc.
Nhưng trên mặt dây chuyền của Giản Thúy Vy có một dấu vết nhỏ.
Sở dĩ anh ra ngoài cùng Giản Thúy Vy đã muốn tìm người thợ này.
Hai người lại đi một quãng nữa, lúc này Giản Thúy Vy mới ¡, anh Thế Kiệt, là ở chỗ này”
Dứt lời, Giản Thúy Vy đã đi tới gõ cửa, Lâm Thế Kiệt cất điện thoại vào túi, anh mới gửi tin nhắn cho Chu Loan, bảo anh ta đi theo Giản Nghệ Hân.
Rốt cuộc người phụ nữ này tới trường để tụ tập hay đi hẹn riêng với người yêu cũ?
“Anh Thế Kiệt...”
Giản Thúy Vy lại giục, Lâm Thế Kiệt lặng lẽ cất điện thoại, rồi đi vào trong cùng cô ta. Đây là một căn tứ hợp viện cũ kỹ, có vẻ đã hơi lâu đời rồi, lúc đi vào anh đã chú ý, bên ngoài bày rất nhiều đồ trang trí, xem ra chủ nhân căn nhà này thật sự là một nhân tài.