Người vào trong căn nhà này, ngoại trừ Ngô Địch, tổng cộng có 4 người.
Bây giờ Long ca đã bị giết, gã đeo kính bị Ngô Địch khống chế trong tay, hai người khác nghe được súng vang lên, cũng vội vàng chạy tới!
Chỉ là, hai người chạy qua đây, vừa xoay người đã phải đối mặt với Ngô Địch cầm nỏ cơ giới ở tay trái, súng lục ở tay phải!
Vụt ——!
Nỏ cơ giới phát ra tiếng xé gió thanh thúy, mũi tên thon dài bay vụt ra, chuẩn xác bắn thủng cổ một người, động năng to lớn thậm chí kéo hắn lên trên đất.
Trong khoảng thời gian ngắn người nọ cũng không chết, hai mắt sung huyết không ngừng giãy dụa trên đất.
Dường như muốn kêu thảm thiết, nhưng lại không thể kêu được.
Trong chốc lát, đã không động đậy rồi.
Một người khác bị Ngô Địch dùng súng lục chỉ vào đầu, ánh mắt rung động, chậm rãi giơ tay lên, làm ra tư thế đầu hàng.
Ngô Địch hừ một tiếng, nhìn xung quanh, âm thanh của súng lục cực kỳ vang, đoán chừng đám tiểu đệ của Long ca cũng sẽ chạy tới.
Hắn do dự một chút, ý bảo hai người đi theo lên trên tầng.
Tất nhiên hai người không dám trái ý, bị Ngô Địch bắt giữ đi vào trong một phòng trên tầng hai.
“Nói đi, các ngươi là người nơi nào?”
Ngô Địch lạnh giọng hỏi.
Gã đeo kính nói: “Chúng ta ở siêu thị Đỉnh Thịnh bên kia.”
“Bên kia có chỗ tránh nạn?”
Ngô Địch nhíu mày.
Gã đeo kính cười khổ, trả lời: “Lúc đầu có một chỗ tránh nạn của công ty, là ông chủ siêu thị dẫn người xây dựng. Nhưng chỗ tránh nạn này bị ảnh hưởng bởi mảnh vỡ thiên thạch va chạm, sau đó liền sụp, chết thật nhiều người.”
“Long ca là đội trưởng an ninh của chúng ta, không có cách nào, chúng ta chỉ có thể ẩn núp trong phòng ngầm dưới đất, vừa lục soát vật tư của ông chủ để sinh tồn, vừa tìm kiếm những chỗ tránh nạn khác.”
Một người khác cũng thành thật nói.
Ông chủ siêu thị!?
Ngô Địch như có điều suy nghĩ.
Tuy hắn chưa giao dịch qua với ông chủ siêu thị, nhưng dường như đã nghe qua.
Trong diễn đàn thật sự có một ông chủ siêu thị.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cái nỏ cơ giới nhỏ này chính là do ông chủ siêu thị kia giao dịch với Lão Hắc trên diễn đàn!
“Ông chủ của các ngươi đâu?”
“Chết rồi.”
“Chết rồi...”
Hai mắt Ngô Địch khẽ đảo, hỏi “Tại sao không đi chỗ tránh nạn của chính phủ. Các ngươi nên biết, gần nhất chính phủ đang cứu viện người sống sót.”
“Ai muốn đi chứ.”
Gã đeo kính cười khổ: “Ở bên kia, người chen người, thức ăn mỗi ngày thức ăn đều có hạn ngạch, rất ít, đồ ăn đều là nấm, con chuột, con gián.”
Dường như, tên này biết tình hình ở chỗ tránh nạn của chính phủ.
Ngô Địch hơi kỳ quái, hỏi “Sau lại thế được? Chỗ tránh nạn của chính phủ có vật tư phong phú, làm sao lại chỉ cho các ngươi ăn những thứ này.”
“Người khác nhau ăn khác nhau, vật tư có nhiều hơn nữa cũng có quan hệ gì với chúng ta?”
Gã đeo kính thở dài, nói tiếp: “Ta chính là người xin ra khỏi chỗ tránh nạn của chính phủ, sau đó lại theo Long ca làm việc.”
“Nói cho cùng, đơn giản chính là tham dục!”
Ngô Địch lắc đầu, đã nhìn rõ.
Yết hầu gã đeo kính giật giật, cuối cùng cũng không nói được gì.
Sau một giây, bỗng nhiên Ngô Địch ra tay, hai cánh tay đánh mạnh vào trên cổ hai người!
Bịch!
Hai người té xỉu trên đất.
“Đừng trách ta, muốn trách... Thì trách các ngươi muốn giết ta! Người giết người, người vĩnh viễn phải giết!”
Ngô Địch lắp xong nỏ cơ giới, một mũi tên một người, xuyên thủng trái tim của hai người!
Tên nỏ cực kỳ bình thường, sau khi bắn trúng, hai người vẫn còn giãy dụa vài cái.
Nhưng theo dòng máu đỏ tươi chảy ra, biên độ giãy dựa của bọn họ từ từ nhỏ xuống, cuối cùng dừng lại, biến thành thi thể.
Ngô Địch thở một hơi thật dài, chậm chạp bỏ đi sự khó chịu trong lòng, đi ra ngoài cửa.
Lúc này, mấy người còn lại đã tiến vào phòng, cũng phát hiện ra thi thể của Long ca.
Ngoài dự đoán của Ngô Địch, có mấy người trong bọn họ cực kỳ sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, nhưng vẫn có mấy người lấy can đảm đi lên tầng trên!
Ngô Địch chuẩn bị xong nỏ cơ giới và súng lục, trốn ở một bên.
Chờ người đi lên!
Vụt ——!
Tên nỏ bắn ra, trực tiếp bắn thủng đầu một người!
“Tiểu Minh!”
“Người nào!”
“Người kia, hắn dùng nỏ, nhanh!”
“Thừa dịp hắn nhét vào tiến lên!”
Mấy người này cũng biết đến tên nỏ, nhìn thấy một gã đồng đội bị giết, vừa sợ vừa giận, sau đó đồng loạt vọt tới.
Ngô Địch đầy hung ác, súng lục phát ra tiếng gầm gừ!
Ầm ——!
Một người chạy lên đầu tiên quỳ rạp xuống đất, nhìn vết thương trên người mình một chút, ánh mắt dần mất đi vẻ sáng bóng.
“Súng! Hắn có súng!”
Mấy người khác trong nháy mắt ngừng lại, hoảng sợ nhìn Ngô Địch.
“Chạy đi!”
Sau một giây, bọn họ quay đầu điên cuồng chạy trối chết.
Ngô Địch còn giết chết thêm hai người, liền không truy kích nữa, mà bình tĩnh nạp đạn xong, sau đó đi về phía siêu thị.