Đồ đã lấy vào tay, Ngô Địch cũng rất hài lòng.
Hắn nhìn xung quanh, bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Ngươi còn muốn key hệ thống không?”
“Không cần nữa...”
Từ Chính cười khổ, nói: “Tất cả đã bị cướp hết.”
Nghe vậy, Ngô Địch cũng hơi thổn thức, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi bị cướp thế nào?”
Từ Chính sa sầm mặt lại, nhớ tới cảnh tượng mình bị cướp, tức giận nói: “Từng chỗ tránh nạn nhỏ ở tiểu khu chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, lúc đầu cũng qua rất tốt!”
“Nhưng không biết lúc nào, có một đám người tới tiểu khu, bọn họ chiếm đoạt mấy chỗ tránh nạn. Lúc đầu chúng ta biết thì rất tức giận, nhưng ngay từ đầu bọn họ đã nhận sai, đồng thời bồi thường một phần vật tư. Có người chiếm được lợi thì không quan tâm nữa, vì thế bọn họ được giữ lại!”
“Không nghĩ tới, tín hiệu vừa mất, bọn họ lại bắt đầu cướp đoạt, lừa gạt ta mở cửa, lấy đao gác lên cổ ta!”
Từ Chính rất tức giận, một mạch nói hết chuyện đã xảy ra.
Nghe xong, Ngô Địch khẽ lắc đầu.
Môi hở răng lạnh, nếu như lúc đầu bọn họ giết hoặc đánh đuổi đám người kia đi, thì sẽ không có chuyện tiếp theo.
Nhưng chuyện này cũng không có quan hệ gì với hắn, vì thế không nói đến nữa, hỏi tiếp: “Ngươi chuẩn bị làm thế nào?”
“Ta không tin đám ngu xuẩn trong tiểu khu, chỉ còn cách đi chỗ tránh nạn của chính phủ thôi! Tuy sinh hoạt sẽ kém hơn, nhưng... Ít nhất... Có thể sống được!”
Từ Chính thất hồn lạc phách.
Ngô Địch không nói gì, vỗ vai an ủi hắn một cái.
Sau đó, hai người nghỉ ngơi một chút.
Từ Chính mặc quần áo phòng phóng xạ vào, giúp Ngô Địch chuyển đồ xuống dưới.
Ngô Địch bỏ thùng dụng cụ vào trong xe, cảm thấy lấy không công cụ thì có chút ngượng ngùng, vì thế liền lấy thức ăn đồ xuống mang theo trên xe đưa cho đối phương.
Số lượng không nhiều, nhưng cũng xem như một chút tâm ý.
Từ Chính cực kỳ cảm kích, liên tục nói cám ơn.
Ngô Địch cười cười, lái xe rời khỏi.
Nhìn theo xe nhà biến mất khỏi tầm mắt, Từ Chính thở dài một hơi.
Hắn lôi kéo ống tay áo lên, một con dao găm sắc bén rơi xuống đất.
“Loại người thành thật như ta, chắc không thích hợp sinh tồn trong tận thế.”
Vẻ mặt Từ Chính đầy đau khổ, nhìn về một hướng, sau đó lên đường đi về phía chỗ tránh nạn của chính phủ.
...
Bên kia, Ngô Địch lái xe đi, một đường thuận lợi.
Ở trong một ô tô trên đường bên ngoài tiểu khu, có mấy người đang dùng ống nhòm theo dõi hắn!
“Hắn đi rồi!”
Có người báo lại tin tức.
Bên trong xe cũng không thiếu người, sắc mặt đều hung ác độc địa.
“Đây chính là một con cá lớn!”
“Đi! Theo sau!”
“Thông báo cho A Bân, sắp xếp chướng ngại vật ở lối ra!”
“Vâng! Lão đại, thế Từ Chính kia xử lý thế nào?”
“Cử một người đi giết hắn. Tuy bây giờ chính phủ không có lực khống chế gì, nhưng chưa chắc sẽ không có phiền phức khác!”
Người được gọi lão đại, chính là một người đàn ông mặt sẹo.
Hắn kéo một cái rương hành lý đến, lấy ra một khẩu súng săn hai nòng từ bên trong!
...
Rời khỏi thành phố vệ tinh thứ hai, Ngô Địch theo đường cũ về nhà, bắt đầu thời gian di chuyển ổn định.
Trên đường cao tốc, vẫn không thấy được bao nhiêu người, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một hai chiếc xe tải.
Chiếc xe nhà loại lớn của hắn, chắc chắn là bá chủ ở trên đường cao tốc này, tựa như một đầu mãnh hổ, bá đạo chạy về phía trước.
Hồi lâu, hắn đi tới phía trước đám xe hỏng.
Bởi vì đã biết nơi này có xe hỏng, vì thế Ngô Địch chủ động giảm tốc độ, sau đó chuẩn bị vòng qua.
Nhưng hắn vừa nhìn về nơi xa, thì bỗng hơi kinh ngạc!
Tuy đống xe hỏng kia nằm ngổn ngang, nhưng vẫn có thể lượn qua được.
Nhưng bây giờ, quanh bãi xe hỏng lại có thêm nhiều thứ linh linh như hòn đá, lan can,...!
Ngô Địch lấy ra ống nhòm nhìn thử một chút, phát hiện ở trên đường còn có các thứ nguy hiểm như đinh sắt, mảnh sắt không có quy tắc!
Nếu như mình cứ lái thẳng xe qua, sẽ không tránh được một lần nổ lốp xe!
“Lúc tới không người mà! Chuyện gì xảy ra rồi?”
Ngô Địch không biết nói gì.
Cái vả mặt này tới quá nhanh.
Lúc tới hắn còn cảm thấy sẽ không có người chặn đường cướp bóc, kết quả vừa trở lại thì đường đã bị chặn!
“Để ta xem thử là tên nhãi nào!”
Ngô Địch dừng ở ven đường, lấy ra ống nhòm cẩn thận quan sát.
Sau đó không lâu, hắn đã phát hiện gần đống xe hỏng có một chiếc bán tải hoàn hảo, bốn phía có một số bóng người đang núp, ước tính có ba bốn tên!
“Chỉ có thế?”
Ngô Địch nhíu mày.
Chỉ có mấy người này, mình đi tới không phải có thể giết hoa rơi nước chảy sao?
Nhưng mà, vì lý do an toàn, vẫn nên cảnh giác một chút!
Ngô Địch xuống xe, cầm nỏ cơ giới và súng lục, cẩn thận đến gần từ một bên.
...
Bên cạnh bãi xe hỏng, mấy người mặc quần áo phòng phóng xạ đang trốn ở phía sau, vừa nhìn chằm chằm bốn phía, vừa nói chuyện.
“Anh, thấy xe nhà chưa?”
“Chưa thấy tới!”
“Ngươi thấy lời của Tiểu Đao ca thế nào, chúng ta thật sự có thể sáng tạo ra một thế lực ở tận thế sao?”
“Chắc chắn có thể! Tiểu Đao ca có người có vũ khí, cộng thêm Đại Tai Biến đã đến, chính phủ không thể nào khống chế hết, việc thành lập một thế lực sẽ không có vấn đề gì. Đến lúc đó chúng ta đều là người trên người!”
Mấy người nhỏ giọng trò chuyện, đều lộ ra vẻ ước mơ.
-----
Dịch: MB_Boss