Đám Tiểu Đao ca lái tới hai chiếc xe, một xe MiniBus, một chiếc xe con.
Làm lão đại, đương nhiên Tiểu Đao ca ngồi ở trên xe con, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa suy nghĩ nên sử dụng chiếc xe nhà này như thế nào sau khi giết chủ nhân.
Đúng vậy! Trong mắt hắn, xe nhà đã là của Tiểu Đao ca hắn!
“Chấp Pháp Giả đã thật lâu chưa xuất hiện qua, cộng thêm việc hiện giờ tín hiệu gián đoạn... Ai có thể ngăn cản ta?”
Tiểu Đao ca thầm nghĩ, sờ sờ nòng súng lạnh lẽo trong tay, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Một lát sau, hai chiếc xe chậm rãi ngừng lại.
Tài xế lên tiếng: “Tiểu Đao ca, đến rồi!”
“Ồ! Ca, ngươi nhìn kìa, bên kia có thi thể!”
Nghe vậy, Tiểu Đao ca nghiêng đầu nhìn qua.
Trước đám chướng ngại vật, xe nhà hắn để mắt đến đã dừng lại, cửa xe mở ra, một thi thể mặc quần áo phòng phóng xạ ngã ngay cạnh cửa.
Xuyên qua cửa sổ xe, mơ hồ nhìn thấy được bên trong có mấy bóng người đang “đứng”.
“Là mấy người A Bân! Bọn họ đã giết chết chủ xe kia rồi sao?”
Tiểu Đao ca hơi kinh ngạc.
Lúc này, bên trên xe Minibus cũng xuống mấy người, lộ ra nét mừng.
“Tiểu tử A Bân kia làm rất tốt!”
“Ha ha ha! Biểu tỷ của hắn rất tốt, hắn cũng không tồi!”
“Ta nói rồi mà, kế hoạch của chúng ta không hề sai sót, lập chướng ngại vật chặn đường, chờ đối phương đi xuống kiểm tra liền đột nhiên tập kích!”
“Giết cho trở tay không kịp!”
“Quá tốt!”
Mấy người vừa nói chuyện, vừa nhàn nhã đi về bên kia.
Tiểu Đao ca nhíu mày, nhưng không nghĩ nhiều, xuống xe đi theo
Dù sao hắn cũng thích chiếc xe nhà này.
Trước Đại Tai Biến không mua nổi, sau Đại Tai Biến lại có thể thỏa mãn nguyện vọng trước kia!
Mấy người đi đầu đã đến trước cửa xe nhà, cũng thấy rõ gương mặt của thi thể trên mặt đất!
“Hở? Thi thể trên mặt đất... Là A Bân!?”
“A Bân chết rồi?”
Mấy người kinh hãi.
Nhưng không chờ bọn họ lên tiếng, hai tiếng súng bỗng nhiên vang lên!
Pằng! Pằng!
Đại Hắc Tinh phát ra tiếng gầm gừ, Ngô Địch ở cửa xe đã dứt khoát nổ súng!
Ở khoảng cách gần, Ngô Địch cầm chắc súng lục, tất nhiên là không thể nào bắn trượt.
Lúc này có hai người bị bắn vỡ đầu, lực đạn kéo theo thi thể của bọn họ té lăn trên mặt đất, co quắp một chút, sau đó chậm rãi bất động.
Cùng lúc đó, Ngô Địch đạp một cước tới, đạp ngã một người khác.
Tiếp theo nhanh chóng lấy ra nỏ cơ giới, bóp cò bắn tên, trực tiếp bắn thủng cổ đối phương!
Hai mắt người nằm trên mặt đất xung huyết, nắm lấy cổ, nhưng không thể làm gì được nữa, miệng không ngừng phun ra máu, cả người không ngừng vặn vẹo giùng giằng.
Bên kia, Tiểu Đao ca thấy thế liền biến sắc!
Lúc tiếng súng vang lên!
Tiểu Đao ca cực kỳ quyết đoán, quay đầu chạy như điên về phía xe con!
Mấy người khác cũng không kém.
Nhưng mà, Ngô Địch đã xuống xe, ngắm bắn!
Pằng!
Lại một người bị bắn trúng chân, té xuống mặt đất!
Pằng!
Phát súng thứ hai cũng nổ vang, người thứ hai bị bắn trúng bả vai, kêu thảm chật vật chạy trốn.
Ngô Địch nhíu mày, đang muốn đuổi theo thì lại thấy đối diện có một người đàn ông mặt sẹo lấy từ trong xe con ra một khẩu súng!
Súng săn hai nòng!
Ngô Địch nhận ra đồ chơi này, một súng bắn tới, lợn rừng cũng không gánh được!
Hắn không lỗ mãng tiến lên, dựa người vào xe nhà làm công sự che chắn, bắn về phía bên kia!
Hai người bị thương chạy không nhanh, Ngô Địch bắn trượt hai phát súng, nhưng hai phát súng thừa ra vẫn bắn chết bọn họ.
Cùng lúc đó,
Tiểu Đao ca cũng gầm thét: “Đều cầm súng lên!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Bên Tiểu Đao ca chỉ còn lại ba người, nhanh chóng lấy ra súng săn từ trong xe, núp ở sau xe của mình!
Đột nhiên, Tiểu Đao ca lăn mình nhảy vào dưới sườn dốc, hai người khác thì dựa vào công sự che chắn bắn về bên này!
Pằng! Pằng!
Súng săn bá đạo, không bắn trúng Ngô Địch, nhưng lại bắn nát cửa kính phía sau!
“Hai người yểm hộ, một người trong đó đi từ dưới sườn dốc móc lốp ta?”
Ngô Địch nhìn thấu ý đồ của đối phương, nhưng không hề sốt ruột. Sau khi nạp đạn, lặng lẽ lui về chỗ đám xe hỏng.
Hai người bên kia vẫn đang điên cuồng nổ súng, nỗ lực yểm hộ.
Người đàn ông mặt sẹo dưới sườn dốc chạy vội một đoạn, xuất hiện phía sau nhà xe, muốn đột nhiên tập kích Ngô Địch.
Nhưng chờ đến khi hắn điên cuồng bắn một phát vào trong nhà xe, lại phát hiện bên trong chỉ có thi thể của đám người A Bân!
Người đâu?
Người đàn ông mặt sẹo biến sắc, quay người chạy về phía sườn dốc.
Nhưng Ngô Địch đã đợi từ lâu làm sao lại cho hắn cơ hội, Đại Hắc Tinh đột nhiên nổ vang, viên đạn bắn thủng một cánh tay của mặt sẹo!
“Mẹ nó! Súng lục K54 vẫn quá không ổn định!”
Bàn tay Ngô Địch hơi đau.
Phát súng thứ hai bắn tới, nhưng mặt sẹo cắn răng lăn mình một cái, lăn xuống dưới sườn dốc.
Ngô Địch vội vàng đuổi theo.
Đối phương bị thương ở cánh tay, hai người khác lại không bắn tới bên này, thời cơ đúng lúc!
Hắn chạy nhanh tới, nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo, thì đối phương lại đang liều mạng chạy về phía xe Minibus bên kia!
Ngô Địch nỗ lực bắn hai phát súng, nhưng súng săn của đối phương ngắm thẳng vào hắn, không cho hắn cơ hội.
-----
Dịch: MB_Boss