Mục lục
Toàn Cầu Tận Thế: Chỗ Tránh Nạn Vô Hạn Thăng Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Piu piu piu ——!”

“Phanh!”

“Phanh!”

...

Mưa đạn vừa rơi xuống, chênh lệch của hai bên đã hiện ra.

Một bên là súng săn dân dụng, một bên là súng tự động quân dụng.

Tuy khoa học kỹ thuật kiếp trước không bằng đời này, nhưng súng tự động vẫn là súng tự động, lực áp chế và lực sát thương không phải súng săn có thể so sánh được!

Đám người Tiểu Đao ca lộn xộn thành một đoàn, miễn cưỡng bắn trả mấy phát, nhưng lại bị Ngô Địch bắn chết mấy người!

“Ở cầu thang không tiện trải rộng, đi lên trên!”

Tiểu Đao ca cắn răng, chạy lên trên tầng!

Ngày hôm qua hắn bị Ngô Địch làm bị thương, vết thương còn chưa lành, bây giờ lại phải đối mặt với súng tự động, cho nên áp lực rất lớn!

Tuy nhiên, dù sao cũng là lão đại, thủ hạ thân tín cũng cực kỳ đáng tin.

Sau khi lại hy sinh hai người, bọn họ thoát khỏi cầu thang, trở về tầng trên.

Thấy thế, Ngô Địch nhíu mày, đi nhanh lên bên trên!

Chỗ rẽ của cầu thang, mấy tên thủ hạ của Tiểu Đao ca cầm súng săn, khẩn trương nhìn chằm chằm bên dưới!

Bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiện!

Mấy người nhanh chóng nổ súng!

Phanh ——!

Tiếng nổ vang lên, một bộ thi thể bị đánh thành cái sàng!

“Là thi thể của lão ngũ!”

Có người kinh hô.

Cái bóng đen kia không phải kẻ địch mà bọn họ dự đoán, mà lại là thi để đồng bạn!

Sau một giây, phía sau thi thể, Ngô Địch giơ súng tự động lên!

Biu biu biu biu ——!

Hình thức bắn liên tục, viên đạn phun ra ngoài.

Cũng không cần chính xác bao nhiêu, mấy người ló đầu ra đều xuất hiện hoa máu.

Sau đó liền có người ngã xuống đất tử vong, cũng có người kêu thảm lăn lộn trên mặt đất.

Ngô Địch vừa đi lên vừa bắn tỉa, giết hết những người ngã xuống đất!

Đột nhiên!

Một “Thi thể” mở mắt, súng săn trong tay bắn thẳng vào Ngô Địch!

Phanh ——!

Hắn nở nụ cười, cho rằng mình thu được thắng lợi.

Nhưng sau một giây, Ngô Địch bình yên vô sự đứng ở trước mặt hắn...

“Chỉ thế này?”

Ngô Địch cười nhạt, nhấc chân lên, giày sắt mảnh đạp mạnh xuống.

Người nọ phun máu, nằm trên đất vặn vẹo vài cái, cuối cùng trừng hai mắt không còn động đậy.

“Súng săn thấp kém, uy lực còn nhỏ hơn so với dự đoán của ta!”

Ngô Địch nhìn áo giáp sắt trên người một chút, cũng chỉ xuất hiện một vài vết lõm nhẹ.

Hắn yên lòng, bắt đầu tìm kiếm người còn thừa!

Lúc ở trên xe nhà, Ngô Địch dùng máy bay không người lái quan sát một lần, nhớ kỹ số người của đối phương,

Trừ người đã bị hắn giết chết, cộng thêm tên mặt sẹo, còn ít nhất... năm sáu người!

Ngay lúc hắn đang tìm người ở xung quanh, thì trong một nhà kho, mặt sẹo ôm lấy cánh tay, cắn răng nói: “Nhất định là hắn, kẻ hung hãn ngày hôm qua!”

“Đúng là một người điên! Ta không đi chọc giận hắn, hắn lại tìm tới cửa!”

“Sớm biết vậy, ngày hôm qua sẽ không đánh chủ ý lên đối phương!”

Mặt sẹo hối hận.

Ngày hôm qua đấu súng, hắn bị sự tàn nhẫn của Ngô Địch trấn trụ.

Với loại người bắt nạt kẻ yếu giống như hắn, căn bản sẽ không muốn đi truy kích Ngô Địch, mà sẽ chỉ bắt nạt người thường trong tiểu khu.

Không nghĩ tới, đối phương đã đánh tới cửa rồi!

Súng tự động, nỏ mạnh, còn có áo chống đạn!

“Con mẹ nó!”

Chứng kiến áo giáp sắt dữ tợn trên người Ngô Địch, trong lòng mặt sẹo đang chảy lệ.

Bên cạnh, vài tên thủ hạ thân tín cũng rất sợ hãi,

Một người run rẩy nói: “Ca, hay là chúng ta đầu hàng đi.”

“Nói không chừng đối phương là Chấp Pháp Giả, đều có súng tự động...”

Nhìn thấy mấy người đã không còn chiến ý, mặt sẹo do dự một chút, nói: “Chuẩn bị xong cái chai!”

Sau đó, hắn thở ra một hơi thật dài, cất cao giọng nói: “Anh bạn ngoài cửa, có thể nói mấy câu hay không!”

Lời này vừa ra, Ngô Địch đã khóa được vị trí của bọn hắn.

Ngay lập tức đi về phía đó.

“Người anh em, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngày hôm qua mạo phạm ngươi là lỗi của chúng ta, ngươi cũng giết nhiều người của chúng ta rồi, hai bên hoà nhau, được chứ?”

Mặt sẹo mở miệng nói, nhưng Ngô Địch không hề trả lời, lặng lẽ đi tới.

Hắn cắn răng một cái, nói tiếp: “Lần này ta nhận thua, vật tư và phụ nữ đều cho ngươi, chỉ hy vọng ngươi thả chúng ta một con đường sống!”

Nhận thua!

Mặt sẹo căn bản cũng không có dũng khí liều mạng.

Đánh không lại... Lập tức lựa chọn chịu thua!

Ngô Địch đi đến vị trí cách nhà kho không xa, đã xác định mấy người đang ở trong phòng.

Dưới tình huống không rõ ràng có bẫy rập gì không, Ngô Địch cũng không liều lĩnh, trầm giọng nói: “Được! Các ngươi bỏ vũ khí xuống rồi đi ra, ta sẽ không giết các ngươi.”

“Người anh em, mọi người đều là người thông minh. Bỏ vũ khí xuống... còn không bằng bảo ta tự sát.”

Mặt sẹo cười khổ.

Sau đó, hắn lại nói: “Ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói!”

“Tiểu Đao ta lăn lộn nhiều năm ở thành phố Hà Dương, tin tức và mạng giao thiệp cũng có một chút.”

“Cái gì ngươi cũng có thể lấy đi!”

Nghe vậy, Ngô Địch cười ha ha, “Ta giết ngươi, tất cả đều sẽ là của ta. Không phải sao?”

Nghe vậy, mặt sẹo co lại, cắn răng nói: “Làm việc không nên quá tuyệt!”

“Nói nhảm nhiều quá!”

Ngô Địch lấy máy tính ra, điều khiển máy bay không người lái bay đến cửa sổ nhà kho...

-----

Dịch: MB_Boss

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK