Bên trong chỗ tránh nạn. Ngô Địch kết nối với microphone, cười nói: “Đã để ngươi đợi lâu rồi.” “Không đâu!” Giọng nói của Tiểu Quả Tử vẫn thanh thoát như trước, cười duyên nói: “Ta chỉ tới cửa chính mà thôi, ngược lại phải phiền toái đại thần một chút!” Phiền toái!? Cho không vật tư thì có gì mà phiền toái chứ, Ngô Địch định mở miệng, thì Tiểu Quả Tử lại nói tiếp: “Chính là có mấy côn trùng rất chướng mắt xuất hiện ở xung quanh.” “Côn trùng biến dị?” Ngô Địch vô cùng kinh ngạc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.