Thế giới trắng xóa như tuyết. Mưa đá rơi từ trên trời xuống. Những viên đá to gần bằng quả đấm đập lên nền đất, kiến trúc, tạo ra tiếng “bụp bụp”. “Xung quanh chỗ tránh nạn hẳn là đã được dọn dẹp sạch sẽ mới đúng...” Ngô Địch nhìn bốn phía, nhíu mày. Có “Trạm thu hồi Cự Vô Phách” tồn tại, khiến cho kiến trúc bị bãi bỏ, xe phế thải các loại, thậm chí là rác rưởi dưới lớp băng tuyết đều có giá trị thu về. Vật liệu, U Năng Tinh! Dưới sự thao túng của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.