“Người có lúc buồn, vui, tan, hợp. Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết. Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.” “Thiên Y, chuyện của Tố Tố, chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Trong phòng khách. Phượng Thiên Y mặc một chiếc đầm dài đơn bạc, nàng ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt. Triệu Niệm Nô ngồi bên cạnh nàng an ủi. “Với lại, ngươi cũng đã giúp Tố Tố rất nhiều rồi. Hiện tại, Tiểu Quả Tử sống vô lo vô nghĩ, Tố Tố ở dưới suối vàng cũng sẽ cảm thấy cực...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.