“Đám nhãi con chết tiệt!”
Mặt Ngô Địch tối sầm.
Trên xe của hắn cũng không có lốp dự phòng!
Bởi vì lúc trước thấy được giao diện thăng cấp của gara, cho nên tâm tính của Ngô Địch có hơi bay bổng.
Các loại công cụ sửa xe đều ở trong nhà kho, căn bản không mang theo lên xe!
Nghĩ đến phiền phức khi sửa xe, Ngô Địch có hơi đau đầu, hung ác trừng mắt nhìn mấy người Lý Minh!
Mấy người thanh niên cà lơ phất phơ này, hắn liếc mắt là biết đang muốn làm gì.
Ở trong thời hòa bình, trên một số con đường hẻo lánh, cũng thường xuyên có loại người này chặn đường cướp đoạt.
Đặc biệt là khu vực hương trấn, thường thường cướp đoạt sau đó chuyển sang nơi khác, đám Chấp Pháp Giả cũng không có cách nào bắt được bọn họ.
Bây giờ Đại Tai Biến đến, những người này ngựa quen đường cũ, làm chuyện này ở trong nội thành.
Cũng không biết nên nói là gan lớn hay là bại não.
Trong lòng khó chịu, Ngô Địch đi tới tát cho đám người Lý Minh hai phát, trầm giọng nói: “Nói đi, đã làm chuyện này mấy lần?”
“Anh Chấp Pháp Giả, chúng ta làm lần đầu!”
“Đúng đúng đúng! Chúng ta làm lần đầu!”
“Anh, ta sai rồi, ta bị ma quỷ ám ảnh!”
“Săm lốp xe kia chúng ta bồi thường, chúng ta bồi thường!”
Mấy người dồn dập mở miệng, vẻ hung ác lúc trước đã không còn sót lại chút gì.
Bây giờ lực khống chế của chính phủ đối với địa phương giảm mạnh, nhưng dù sao vẫn chưa tan vỡ, lực uy hiếp vẫn phải có.
Nhưng mấy người Lý Minh vẫn không rõ, Chấp Pháp Giả bình thường rất hiếm thấy làm sao lại đột nhiên nhô ra.
Mấy người nhanh chóng nói lại một lần, Ngô Địch cũng rõ ràng chuyện của bọn họ.
Cái gì đề cử đại ca, làm ăn không vốn, loại chủ ý “Quân sư đầu chó” này, theo Ngô Địch thì là tự tìm đường chết.
Đại Tai Biến!
Không phải chiến loạn!
Thời kỳ Đại Tai Biến, cho dù là quốc gia cũng đang điên cuồng tìm kiếm con đường sống sót.
Ví dụ như bất chấp nguy hiểm mở lại đường sắt, xây dựng chỗ tránh nạn ở khu vực cao nguyên, vận chuyển các loại vật tư ,...
Cực quang bảy màu trên bầu trời, chính là kiếm sắc treo trên đỉnh đầu loài người, lúc nào cũng có thể hạ xuống, đâm thủng đầu lâu của loài người!
“Một đám ngu ngốc!”
Trong lòng Ngô Địch có kết luận, ánh mắt hung ác, đang chuẩn bị giải quyết mấy người.
Bỗng nhiên… Hắn thấy được trên cổ một thanh niên lại xuất hiện một vết màu xám trắng!
Bệnh ngoài da?
Không phải... Cái đó hình như là biến dị do phóng xạ!
Một đám vảy màu xám trắng, dường như là vật sống, nâng lên hạ xuống theo nhịp hô hấp của người thanh niên.
Nhìn thấy thứ này, trong lòng Ngô Địch lạnh lẽo, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Suy nghĩ một chút, Ngô Địch lui về phía sau một bước, nhìn về phía mấy người.
Quả nhiên, bọn họ cũng không mặc quần áo bảo hộ gì.
“Đúng là bại não!”
Ngô Địch mắng thành tiếng.
Trước tận thế, bởi vì loài người quan sát được ánh sáng mặt trời bạo phát, cho nên quần áo phòng phóng xạ trở nên rất thông thường, là mặt hàng bán chạy nhất.
Mấy người này, không ngờ chả ai mặc cả!
Đám Lý Minh hoàn toàn không biết chính mình đã đến gần cái chết, vẫn còn đang điên cuồng gật đầu,
“Đúng vậy! Đại ca nói đúng, chúng ta bại não! Về sau chúng ta không tiếp tục đánh cướp nữa!”
“Đại ca, chúng ta sai rồi, buông tha chúng ta đi!!”
...
Bọn họ dồn dập cầu xin tha thứ.
Ngô Địch suy nghĩ một chút, hỏi “Chỗ tránh nạn của các ngươi... Ở đâu?”
Có súng uy hiếp, mấy người Lý Minh không dám phản kháng, nói ra hết tất cả.
Thậm chí đã cướp bóc mấy lần cũng nói ra.
Chỗ tránh nạn của bọn họ ở trong một bãi đỗ xe khu Thành Đông, kỳ thực cũng không đạt đến tiêu chuẩn của chỗ tránh nạn, chỉ là một chỗ ẩn thân tạm thời.
“Bỏ qua cho các ngươi cũng được...”
Ngô Địch suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói: “Vật tư các ngươi đã cướp bóc, phải nộp lên!”
“Vâng! Vâng!”
Mấy người vội vàng gật đầu, đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Ngô Địch cầm súng lục, buộc bọn họ đi về chỗ ẩn thân lấy vật tư ra.
Hơn mười thùng mì ăn liền, sữa tươi, còn có các loại thức ăn như xúc xích các.
Ngô Địch chuyển mấy thứ này lên xe, lại để cho bọn họ đến bãi đỗ xe tìm công cụ sửa xe và một cái săm lốp đúng loại, thay đổi săm lốp cho xe nhà, lúc này mới thả bọn họ đi.
...
Chạy xa rồi, mấy người Lý Minh thở phào nhẹ nhõm.
Một thanh niên hùng hùng hổ hổ nói: “Chó chết, khổ cực vài ngày, đồ mất hết rồi!”
“Chúng ta có nên đi chỗ tránh nạn của chính phủ không!...”
Có người bắt đầu muốn rút lui.
Nghe vậy, mấy người đều có ý nghĩ này.
Thời hòa bình đều là người nhàn rỗi, ở thời kỳ Đại Tai Biến chẳng lẽ lại biết chăm chỉ?
Không thể nào!
Bây giờ con đường cướp bóc không thông, bọn họ đã có ý tưởng tìm đến chỗ tránh nạn của chính phủ để nương tựa.
Lúc này, người thanh niên có vảy màu xám trắng trên cổ cảm thấy hơi ngứa, không nhịn được đưa tay gãi!
Một gãi này, không ngờ lại cào sứt da!
“Mẹ nó!”
Hắn mắng một câu, đưa tay lên nhìn một chút, sau đó hét lên một tiếng!
“Làm sao vậy?”
Mấy người quay đầu nhìn.
Hắn đưa tay tới, run rẩy nói: “Ta... Ta làm sao vậy?”
Mấy người cúi đầu nhìn thử.
Trên tay người này, thình lình có một đám máu màu trắng và màu đỏ lẫn lộn.
Quỷ dị là, trong máu còn có một số hạt tròn và miếng vảy thật nhỏ.
“Má nó! Thứ quỷ gì!”
“Ngươi bị bệnh ngoài da?”
“Không biết, ta có hiểu y học đâu!”
“Thôi, chúng ta đến chỗ tránh nạn của chính phủ!.”
...
Mấy người ở bên kia thì thầm to nhỏ.
Ở một khúc cua cách bọn họ không xa, Ngô Địch nghiêng tai lắng nghe, sau đó chậm rãi buông Đại Hắc Tinh xuống.