Ngô Địch cũng không quan tâm tắm đến chỗ tránh nạn khu biệt thự này, sau khi trò chuyện vài câu với Tiểu Quả Tử liền vui vẻ cáo từ, lái xe trở về.
Nhiều người có chỗ tốt của nhiều người.
Như chỗ tránh nạn khu biệt thự này, vô luận là vật tư hay là xây dựng, nhân lực, đều không phải chỗ tránh nạn cá nhân có thể so sánh được.
Thế nhưng… Nhiều người, sẽ có ân oán!
Giống như Tiểu Quả Tử này, kỳ thực là chuyện rất thông thường, Ngô Địch cũng lười nhúng tay.
Một đường đi thẳng, trở lại chỗ tránh nạn cực kỳ thuận lợi.
Ngô Địch không gặp phải người chặn đường cướp bóc nào.
Dù sao người ngu rất ít, ở thời điểm Đại Tai Biến quan trọng này, đêm trước bão táp, người có can đảm đi ra tìm chết vẫn rất ít.
Cho dù có côn đồ, phần nhiều chính là loại người tàn nhẫn như Long ca, bết ẩn dấu bản thân mình.
Trở lại chỗ tránh nạn, Ngô Địch đậu xe nhà ở trong gara, sau đó vận chuyển hoa quả ra ngoài.
Đóng kín cửa, hắn để tất cả hoa quả vào trong tủ lạnh.
Sau khi phát hiện bên trong lại còn có dâu tây mà hắn thích ăn, liền không nhịn được lấy thêm một số hoa quả khác mang đi rửa sạch, cầm đến phòng khách ăn.
Ăn uống no đủ, trong đầu Ngô Địch bỗng nhiên nghĩ tới người thiếu nữ đang ở phòng chữa bệnh.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gọt một chút hoa quả, đặt vào trong một cái đĩa thủy tinh mang vào trong.
Mấy ngày này được chăm sóc, tinh thần của thiếu nữ đã tốt hơn nhiều, chỉ là vẫn im lặng ít lời như trước, ngẫu nhiên khi Ngô Địch hỏi thì nàng mới trả lời, còn cơ bản thì không nói gì.
Hầu như nàng không hề di chuyển, ngay cả đi nhà vệ sinh, tắm, đều là do Ngô Địch ôm nàng đi.
“Ăn trái cây.”
Ngô Địch đi vào, nhìn thiếu nữ nằm yên trong chăn, không nhịn được nở nụ cười.
Nói thật, trong chỗ tránh nạn có một tiểu mỹ nữ ở cùng hắn mỗi ngày, thật sự là một loại hưởng thụ!
Hơn nữa, hắn còn có thể...
“Ừm.”
Thiếu nữ ngẩng đầu, trên mặt không có biểu hiện gì.
Sau khi nàng đến, hai ngày này vẫn luôn ở trong trạng thái rất đau buồn, căn bản không để ý tới Ngô Địch, bởi lòng nàng đã chết.
Sau đó được Ngô Địch chăm sóc hai ngày, vừa xoa thuốc vừa tắm, có lẽ là do thiếu nữ ngượng ngùng, cuối cùng cũng đã khôi phục một chút. Tuy nhiên, vẫn không chịu nói ra tên của mình, mà ánh mắt khi nhìn Ngô Địch còn là lạ.
“Này, trái cây tươi đã gọt, bây giờ không ăn, về sau sẽ không còn nữa đâu~!”
Ngô Địch cười nói, ngồi ở bên giường.
Nâng nàng dậy, dùng cái dĩa đút trái cây cho nàng ăn.
Thiếu nữ ai đến cũng không từ chối, an tĩnh ăn xong, trên mặt vẫn không hề thay đổi, cũng không chịu nói một chữ nào.
Ngô Địch đã sớm thành thói quen, đi rửa sạch cái đĩa, sau đó về phòng ngủ của mình ngủ một giấc ngon lành.
...
Thế giới chìm trong bóng tối, cực quang bảy màu vô cùng quỷ dị.
Trên đường lớn rộng rãi, một mình Ngô Địch đứng thẳng, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí.
Hắn bỗng rùng mình một cái.
Lúc này, ở đầu đường có vài người trên da đầy mảng vảy màu trắng chạy tới, gào thét một tiếng, sau đó cả người phồng to lên!
“Mẹ nó!”
Ngô Địch không nhịn được chửi bậy một câu, xoay người chạy trốn.
Nhưng phía sau cũng có mấy người!
Oanh ——!!!
Cả người nổ tung, máu thịt văng tung tóe!
Mắt thấy máu và thịt vụn đập vào mặt, cả người Ngô Địch mát lạnh, cảm thấy khí tức tử vong bao phủ!
“Ahhhh ——!!!”
Ngô Địch tỉnh lại, hít thở từng ngụm lớn!
“Chỉ là giấc mộng?”
Hắn lấy lại tinh thần, vuốt vuốt trán.
Nhìn điện thoại di động, mới biết bây giờ mới chỉ 2h đêm.
Nhưng vừa rồi cảm giác… thật đúng là ngủ đến trời đất tối mịt!
Cùng lúc đó, hắn cũng hơi đói bụng, dạ dày đã kêu lên ùng ục.
“Những điểm lấm tấm màu xám trắng đó là cái gì?”
Trong lòng Ngô Địch rất áp lực, đứng lên đun ấm nước sôi, vừa lấy mì tôm bỏ vào bát vừa suy nghĩ.
Cực kỳ đáng tiếc, hắn chỉ là một lập trình viên.
Để hắn nhớ được phương diện phóng xạ, các loại sinh vật biến dị, thì đúng là đang làm khó dễ người!
Một lát sau, Ngô Địch quả quyết bỏ qua không tiếp tục suy nghĩ nữa, ăn từng miếng tưng miếng mì ăn liền.
Ăn xong rồi, mới nhớ đến thiếu nữ ở phòng chữa bệnh!
Hắn lại làm thêm một bát, chờ khi mì ăn liền chín liền bê đi vào.
Ngọn đèn trong phòng chữa bệnh vẫn bật, thiếu nữ không ngủ, lặng lẽ nhìn Ngô Địch đi vào.
“Đói bụng không?”
Ngô Địch xấu hổ cười. Hắn cũng không nghĩ đến việc chính mình ngủ một giấc đến muộn như vậy...
“Đói.”
Thiếu nữ chữ quý như vàng, gương mặt tinh xảo hơi lộ ra vẻ tái nhợt.
So sánh với mấy ngày hôm trước, tình trạng cơ thể của nàng bây giờ đã tốt hơn nhiều, chỉ là vẫn còn hơi suy yếu, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ có thể đi lại.
“Tới đây!”
Ngô Địch đến ngồi, đút mì ăn liền cho nàng.
Chỉ là, mì ăn liền quá dài, miệng thiếu nữ lại nhỏ, cho nên vẫn luôn thừa ra một đoạn.
Ngô Địch suy nghĩ một chút, tự mình cắn đứt mì ăn liền, đút cho nàng từng miếng một.
Ăn xong,
Ngô Địch cầm đến một ly nước ấm cho nàng uống.
Thiếu nữ bỗng nhiên nói chuyện, thanh âm hơi lộ ra vẻ thanh tịnh, “Tắm.”
“Ngươi muốn tắm? Vừa đúng lúc! Ta cũng chuẩn bị tắm rửa!”
Ngô Địch sửng sốt, sau đó gật đầu, rửa xong bát liền ôm thiếu nữ đi phòng vệ sinh...
-----
Dịch: MB_Boss