Trước khi giết địch, làm xong công tác điều tra là cần thiết.
Ngô Địch đã sớm dùng máy bay không người lái điều tra qua, nhóm côn đồ Tiểu Đao ca là người ở bên ngoài, cứ điểm là một ngôi nhà trong tiểu khu khác.
Đương nhiên, những căn phòng không được tốt lắm, cộng thêm không có nhiều vật tư.
Mà bọn họ có nhiều người như vậy, căn bản không thể kiên trì được lâu.
Vì thế, mới có chuyện xuất động toàn lực công kích gia đình này.
Lại phải nói tiếp, người một nhà Hàn Hiểu Vụ cũng không may, đàn ông người già và trẻ em đều bị giết, vài người phụ nữ vốn được giữ lại, nhưng sau khi hắn nổ súng thì mặt sẹo sợ phức tạp, cho nên lúc trở về đã giết hết!
Vì thế, người một nhà này, cũng chỉ còn lại Hàn Hiểu Vụ còn sống!
“Cám ơn ngươi!”
Hàn Hiểu Vụ gật đầu cảm kích Ngô Địch, nói: “ n cứu mạng và ân báo thù không thể không báo...”
Nghe đến đó, hai mắt Ngô Địch sáng lên. Chẳng lẽ muốn lấy thân báo đáp?
“Nếu có việc gì cần giúp, xin cứ việc phân phó!”
Gương mặt Hàn Hiểu Vụ ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Vật tư ở nơi này ngươi cứ lấy đi, ta sẽ không dây dưa.”
Nàng là một người thông minh, đương nhiên sẽ không nói ra câu “Vật tư là của ta”.
Ngô Địch nghe thấy không phải nàng muốn lấy thân báo đáp, cho nên có chút thất vọng.
Dù sao, vừa rồi đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Hàn Hiểu Vụ, đúng là rất động lòng người.
“Được rồi, ngươi giúp ta vận chuyển vật tư đi.”
Ngô Địch trả lời, sau đó chỉ vào đống đồ, nói tiếp: “Ta có một chiếc xe đậu bên dưới!”
“Được!”
Hàn Hiểu Vụ gật đầu, hỏi: “Xin hỏi tục danh của ngài là?”
“Ngô Địch, Thanh Thiên Ngô, Sở hướng vô địch - Địch!”
“Ta tên Hàn Hiểu Vụ!”
“Ngô Địch tiên sinh, ta có thể mai táng bà nội trước không? Cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ cần một cái xẻng... Nhập thổ vi an là được rồi.”
...
Nói chuyện rất vui vẻ, Ngô Địch đã có thể nghỉ ngơi, thư giãn thân thể.
Sau khi Hàn Hiểu Vụ mai táng bà nội của nàng xong, hai người liền lên đường, vận chuyển vật tư vào trong xe nhà.
Nhưng mà, tuy xe nhà lớn, nhưng muốn dọn hết nơi này trong một lần là chuyện không thể nào.
Ngô Địch chỉ có thể chọn lựa ra những thứ chính mình cần, nhét đầy vào xe nhà, lúc này mới dừng lại.
“Xong rồi!”
Vỗ vỗ tay, Ngô Địch hài lòng nhìn vào trong xe nhà, chuẩn bị lên xe rời đi.
Sau lưng hắn, Hàn Hiểu Vụ do dự một chút, bỗng nhiên lên tiếng: “Chuyện này... Ngô Địch tiên sinh!”
“Ừm?”
Ngô Địch quay đầu lại, nghi ngờ nhìn về phía nàng.
“Ta... Ta có thể gia nhập vào chỗ tránh nạn của các ngươi không?”
Hàn Hiểu Vụ lấy hết dũng khí, tự giới thiệu mình: “Ta từng làm Quản lý ở một công ty lớn trước Đại Tai Biến, Thạc sĩ chuyên ngành Thương Mại. Hơn nữa...”
Nàng nói ra lý lịch và sở trường của bản thân.
Tuy nói là nhân sĩ tinh anh, nhưng Hàn Hiểu Vụ cũng không phải không hiểu sương xuân.
Ngược lại, nàng hiểu ngũ cốc, khi còn bé từng theo người lớn học tập trồng trọt. Đồng thời nàng còn biết nấu ăn, giặt quần áo và những việc nhà khác.
Đáng tiếc...
“Xin lỗi, của ta là chỗ tránh nạn cá nhân, không có ý nghĩ nhận người ngoài.”
Ngô Địch từ chối.
Hắn không hề có ý nghĩ xây dựng thế lực trong đầu.
Đừng nói đến “Người đông thế mạnh” gì đó. Chờ sau này hắn thắp sáng khoa học kỹ thuật người máy, đến lúc đó xem ai nhiều người hơn!
“Vậy... Vậy... Sao?”
Sắc mặt Hàn Hiểu Vụ tái nhợt, trong lòng mất mát.
Trải qua chuyện vừa rồi, nàng hiểu được khúc nhạc dạo của Đại Tai Biến đã vang lên, Chấp Pháp Giả không thấy tăm hơi, côn đồ càn rỡ, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể bảo vệ an toàn của bản thân!
Nhiều người, nhiều người có ích lợi gì?
Như Tiểu Đao ca, bọn họ đều là thanh niên tuổi trẻ cường tráng, trong tay còn có súng, nhưng lại bị một mình Ngô Địch giết sạch!
Lúc nhìn thấy thi thể đầy đất, kỳ thực Hàn Hiểu Vụ đã biết Ngô Địch rất mạnh mẽ!
Vì vậy, nàng mới hy vọng gia nhập vào chỗ tránh nạn của Ngô Địch.
Nàng ngây người tại chỗ, thất hồn lạc phách.
Ngô Địch quay đầu thấy cảnh này, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện gương mặt cực đẹp của nàng.
Suy nghĩ một chút, Ngô Địch mở miệng hỏi: “Hàn Hiểu Vụ!”
“À?”
Hàn Hiểu Vụ phục hồi tinh thần.
“Ngươi có bạn trai không?”
Đây là vấn đề gì?
Hàn Hiểu Vụ ngẩn ra, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không có! Từ nhỏ gia đình ta đã rất nghiêm ngặt, mãi cho đến lúc học xong Thạc sĩ ta cũng chưa từng yêu đương. Sau này vào làm việc trong công ty thì bận rộn công việc...”
“Lúc đầu do người nhà thúc giục, đã chuẩn bị sang năm bắt đầu xem mắt, nhưng bây giờ không có cơ hội.”
Hai mắt Hàn Hiểu Vụ tối sầm lại.
Nghe vậy, ánh mắt Ngô Địch lóe lên, mở miệng nói: “Chỗ tránh nạn của ta không nhận người ngoài.”
“Nhưng người mình thì...”
Nghe tới đây thì Hàn Hiểu Vụ đã hiểu, gương mặt bỗng đỏ bừng, tức giận nói: “Ta... Ta không phải hàng hóa!”
Nàng hơi thất vọng, chẳng lẽ Ngô Địch giống như đám côn đồ đó, chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới?
-----
Dịch: MB_Boss