Khi thấy đám vảy màu trắng này, Ngô Địch đã biết, chuyện này không còn đơn giản như vậy. Những người này là người điên? Nhất định vậy! Loại như tà giáo, càng là loạn thế thì càng dễ dàng xuất hiện. Dù là thời đại hòa bình, có cấm cũng không biến mất. “Nhưng mà, vì sao bọn họ lại không chết?” Ngô Địch chau mày, đáy mắt hiện lên một tia sát ý. Lúc đầu hắn chỉ muốn xem trò vui. Nhưng bây giờ... “Aaa!!” “Không phải, không nên!” Mắt thấy tráng hán bị búa đập nát đầu,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.