Ngày 10 tháng 11, buổi chiều.
Ngô Địch ăn cơm trưa xong, liền đi đến phòng phát điện lựa chọn một cái máy phát điện, chuyển lên trên xe!
Sau đó, hắn nhìn qua địa chỉ một chút.
Chỗ tránh nạn của “Tiểu Quả Tử” ở khu Thành Đông, mà chỗ tránh nạn của Ngô Địch lại ở vào khu Thành Nam.
Hai bên nói xa thì không xa lắm, nhưng kiểu gì cũng phải di chuyển một đoạn đường.
Ngô Địch lái xe đi ra, chậm rãi lái vào đường phố.
“Dường như nhiệt độ hôm nay đã hạ xuống?”
Ngô Địch nhìn ra bên ngoài, hơi giật mình!
Trên trời vẫn là cực quang bảy màu, nhưng hoàn cảnh nhiệt độ cao xung quanh đã từ từ giảm xuống.
“Cũng đúng, dù sao nơi mảnh vỡ thiên thạch rơi xuống cũng là thành phố Hà Dương, chỗ chúng ta chỉ bị ảnh hưởng mà thôi, khí hậu khôi phục lại cũng là bình thường!”
Ngô Địch bừng tỉnh, không còn suy nghĩ nhiều nữa, lái xe tiếp tục đi tới.
Lái qua đường cái, từ đường này qua đường khác.
Ngô Địch cũng nhìn thấy một số người, cũng có một chút xe cộ lẻ tẻ.
Sau đó không lâu, hắn đi vào khu Thành Đông.
Khu Thành Đông là nơi buôn bán phát đạt, đường xá chằng chịt.
Ngô Địch không quen thuộc đường ở đây, cho nên lái xe chậm rãi!
Ngay khi hắn đang đi ở trên một con đường nhỏ vắng vẻ, bên ngoài xe bỗng truyền đến một tiếng “Đùng”!
Cả chiếc xe phát ra một tiếng chói tai, lập tức rối loạn phương hướng lao về bên cạnh!
Ngô Địch sợ hãi, vội vàng dừng xe lại.
Cũng may mắn, tốc độ của hắn không nhanh lắm, cho nên rất nhanh chiếc xe đã ổn định lại.
“Chuyện gì xảy ra?”
Ngô Địch nhíu mày, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Trên một chỗ ở đường nhỏ cách xe không xa, bốn đến năm thanh niên ăn mặc phong phanh cầm rìu phòng cháy, gậy gộc đang vây quanh.
“Phiền toái tới rồi.”
Ngô Địch hơi trầm ngâm, sau đó đứng dậy mở tủ chứa đồ trong xe.
Bên trong... Có hai khẩu Đại Hắc Tinh lạnh như băng!
(P/S: Đại Hắc Tinh là biệt hiệu của súng lục K54.)
...
“Ha ha ha, chiếc xe này thật lớn!”
Lý Minh cười dữ tợn, hét lên một tiếng, sau đó dẫn theo đám người vây lại.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản, cướp đoạt!
Vứt một số sắt thép bén nhọn lên trên đường phố, rất khó thấy được, cũng rất dễ dàng đâm thủng lốp xe.
Dựa vào cách này, bọn họ đã cướp được không ít thứ!
“Cái này hình như là một chiếc xe nhà, bên trên chắc chắn có thứ tốt!”
Có đàn em tiếp lời, đi đến trước xe nhà, ánh mắt lóe sáng.
Nghe vậy, Lý Minh giật mình, lên tiếng: “Đừng có đập phá, ta muốn chiếc xe này!”
“Được rồi, anh!”
“Đi, đợi lát nữa chúng ta đánh người kia một trận, dọa hắn một chút!”
Đám người đồng ý.
Cũng phải nói đến, bọn họ không phải là bang phái xã hội đen gì, chỉ là một đám người nhàn rỗi, thời đại hòa bình mỗi ngày dắt chó đi dạo phố, không có việc gì làm.
Bây giờ Đại Tai Biến đến, bọn họ thương lượng một chút, quyết định làm chuyện lớn, sau đó đề cử Lý Minh làm đại ca.
Làm ra một chỗ tránh nạn, bắt đầu làm chuyện “Làm ăn không vốn” này.
Đương nhiên, nói là “Chỗ tránh nạn”, nhưng kỳ thực rất đơn sơ, vật tư cũng không đầy đủ.
Hai ngày này nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, bọn họ mới bắt đầu hung hăng ngang ngược.
“Mở cửa đi!”
Lý Minh ra lệnh.
Có thanh niên hèn mọn cười hì hì, lấy một chuỗi chìa khóa và công cụ, bắt đầu mở cửa xe.
Hắn vốn là một tên trộm, “Năng lực nghiệp vụ” tốt, lại rất quen thuộc với cửa xe.
Mặc dù xe nhà ít thấy, nhưng không phải hắn chưa từng làm qua.
Nhưng mà, mấy phút sau… Trên trán thanh niên hèn mọn lấm tấm mồ hôi, gương mặt đầy vẻ không thể tin!
“Làm sao vậy?”
Lý Minh nhìn sang.
Thanh niên hèn mọn cười khổ: “Dường như dùng khóa điện tử.”
“Hừ, đã sớm nói tay nghề của ngươi không được rồi.”
Lý Minh lắc đầu, ánh mắt hung ác, quát lớn: “Người ở bên trong đi ra ngay, chúng ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.”
Nói chuyện?
Nói chuyện cái rắm ấy!
Mấy người nở nụ cười, dường như thấy được hình ảnh người bên trong xe sợ đến mức tè ra quần.
Mấy ngày nay bọn họ đã đoạt không ít, mỗi lần đều giống nhau.
Sau một lúc lâu, cửa xe vẫn không hề mở.
Lý Minh đã không còn kiên nhẫn, đang chuẩn bị sai người dùng bạo lực để mở cửa!
Bỗng nhiên, đèn tín hiệu trên cửa xe sáng lên!
Tích ——!
Cửa xe chậm rãi mở ra.
Đám người vui vẻ ngẩng đầu, nhưng sau đó sắc mặt bỗng cứng lại!
Một khẩu súng!
Nòng súng lạnh như băng của Đại Hắc Tinh ngắm thẳng vào bọn họ, dường như tùy thời có thể bắn ra viên đạn đoạt mạng người!
“Đừng! Đừng nổ súng!”
Lý Minh hét lên một tiếng, đao trong tay rơi xuống mặt đất.
“Ta là Chấp Pháp Giả số hiệu AE86, ngươi đã bị bắt!”
Ngô Địch giả vờ lạnh lùng, mở miệng nói nói ra một câu như thế.
Mấy người không biết Ngô Địch, thấy súng lục thì đầu đã trống rỗng. Vừa nghe Ngô Địch nói như vậy, không ngờ đều ném vũ khí xuống đất, sau đó đầu hàng!
“Qua bên kia ngồi, hai tay ôm đầu!”
Ngô Địch lạnh lùng mở miệng, mấy người không dám làm trái, từng người quay mặt vào tường, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên đất.
Lúc này, Ngô Địch mới rảnh rỗi quan sát tình hình.
Lốp xe bên trái của nhà xe đã bị đâm thủng!