“Đài gia công mới thoạt nhìn rất tốt!”
Ngô Địch nhìn kỹ một vòng, thoả mãn gật đầu.
Sau đó, hắn mua “Bản vẽ + khuôn đúc”, hết tổng cộng 500 điểm tích lũy.
Bản vẽ giá 400 điểm tích lũy, chính là bản vẽ chế tạo “Chip ban đầu”.
Mà khuôn đúc, chính là nhu yếu phẩm để chế tạo chip ban đầu.
Khuôn đúc là thứ không có trên Trái Đất, mà chip ban đầu nhất định phải có thứ này, cho nên chỉ có thể tiêu tốn điểm tích lũy để mua.
Tiêu một đợt điểm tích lũy, Ngô Địch chỉ còn lại có “12” điểm.
Ở trên bàn của máy gia công, có nhiều thêm một chiếc hộp màu trắng.
Hắn mở hộp ra, bên trong có một con chip trong suốt, lớn chừng 1cm.
“Xem hướng dẫn.”
Ngô Địch cẩn thận quan sát, đã hiểu rõ thao tác trong đó, đặt chip vào trong khoang, lại bỏ một ít kim loại vào, sau đó đóng cửa khoang, ấn vào nút chế tạo “Chip ban đầu”!
Xoạt ——!
Đèn tín hiệu sáng lên, bên trong phun ra sương trắng, lập tức tràn đầy khoang.
Một lát sau, sương trắng bị hấp thu hết, cửa khoang mở ra, để lộ một con chip năm màu ở trong đó.
Ngô Địch cầm con chip lên để vào trong hộp, lại đi đến phòng chữa bệnh cầm lấy một con dao sắc bén, đi tới phòng khách.
Lúc này Hàn Hiểu Vụ đang ngủ.
Chắc là nàng đang dự một bữa tiệc lớn trong giấc mộng, cho nên nước bọt chảy cả ra ngoài.
“Đang ngủ, vừa đúng lúc!”
Ngô Địch lắc đầu, dùng đao nhỏ cẩn thận xẹt qua một đường trên trán nàng, đó chỉ là một vết cắt nhỏ, theo sau là một giọt máu tươi chảy ra.
Tiếp theo, Ngô Địch nhanh chóng đặt chip ban đầu lên trên!
Vừa tiếp xúc với máu, chip ban đầu liền xuất hiện ánh sáng.
Chỉ chốc lát sau, chuyện kỳ diệu xảy ra!
Chip ban đầu biến mất khỏi ngón tay của Ngô Địch, đồng thời vết thương nhỏ của Hàn Hiểu Vụ cũng khôi phục một cách ly kỳ!
Cơ Giới Chi Não: “Kí chủ, đối phương đã nằm trong lòng bàn tay của ngài.”
Ngô Địch gật đầu, nói: “Nếu như nàng có bất kỳ hành động gây rối nào, lập tức giải quyết.”
Cơ Giới Chi Não: “Vâng!”
Có lẽ là do ngón tay lạnh như băng đánh thức Hàn Hiểu Vụ.
Nàng tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ, nàng mơ bản thân đang ăn khoai tây chiên, lúc này chợt thấy một ngón tay, mơ mơ màng màng tưởng đó là khoai tây chiên, cho nên há mồm cắn một cái!
Ngô Địch: “...”
Bốp ——!
Ngay lập tức là một cái tát vỗ lên đầu nàng. Hàn Hiểu Vụ mộng bức mở mắt ra, sững sờ nhìn Ngô Địch.
Sau một giây, nàng liền nhìn thấy bản thân đang cắn một ngón tay của Ngô Địch!
“Biến... Biến thái!”
Hàn Hiểu Vụ vội vàng lui về phía sau, sắc mặt đỏ bừng: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi cắn ta, lại hỏi ta muốn làm gì?”
Mặt Ngô Địch tối sầm lại.
Nghe vậy, Hàn Hiểu Vụ ngẩn ra, tỉ mỉ nhớ lại, vừa rồi hình như chính mình mơ tới ăn khoai tây chiên, kết quả sau khi tỉnh lại liền thấy một ngón tay...
Nghĩ tới đây, nàng cũng hơi xấu hổ, đang muốn giải thích thì cái bụng lại phát ra tiếng “Ùng ục”!
“Đói bụng?”
Ngô Địch nở nụ cười.
“Đói bụng!”
Hàn Hiểu Vụ khẽ cắn môi, đôi mắt đẹp hung hăng liếc nhìn Ngô Địch.
“Muốn ăn cơm không? Hoa quả, sữa tươi!”
Ngô Địch cười nói.
Sắc mặt Hàn Hiểu Vụ xanh lét, trầm giọng trả lời: “Ta biết ngươi muốn làm gì, ta sẽ không khuất phục!”
Ngô Địch nhún nhún vai, đi lấy một ít hoa quả và một chai sữa tươi từ trong tủ lạnh.
Cắt hoa quả thành từng miếng nhỏ, để vào trong bát rồi trộn đều với sữa tươi.
Cứ như thế, một món lót dạ ngọt ngào đã được làm xong.
Hắn cố ý ngồi ở bên cạnh Hàn Hiểu Vụ, ăn từng miếng từng miếng hoa quả sữa tươi thật chậm rãi.
Lại còn thường xuyên phát ra tiếng tiếng than thở!
Nhìn Ngô Địch ăn hoa quả, uống sữa tươi ở khoảng cách gần, lại nghe thấy tiếng nhai nuốt thức ăn của hắn, Hàn Hiểu Vụ đã sắp phát điên!
Đây đúng là một loại dằn vặt!
Nhìn một chút, Hàn Hiểu Vụ không nhịn được đưa đầu qua, nỗ lực ăn vụng một miếng.
Nhưng Ngô Địch chỉ thuận tay đẩy ra, đã đủ khiến cho hành vi ăn trộm của nàng thất bại.
“Ngô ——!”
“Cô ——!”
Hàn Hiểu Vụ tức giận cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Ngô Địch!
“Ngươi có phải bồ câu hay không vậy, thế mà lại phát ra tiếng ục ục!”
Ngô Địch nháy mắt một cái.
“Đói chết ta rồi!!”
Hàn Hiểu Vụ không chịu khuất phục, nhắm mắt lại, nằm xuống ghế salon.
“Không phải có chuyên gia từng nói sao, người có thể nhịn đói được bảy ngày!”
Ngô Địch cười nói: “Ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ hẻo lánh, để cho ngươi đợi mấy ngày đến khi chết đói.”
Nghe vậy, cả người Hàn Hiểu Vụ run lên.
Phải chịu đói bảy ngày!
Bây giờ nàng đã có chút không chịu nổi, huống hồ là thời gian bảy ngày!
Cái loại cảm giác này...
Sau một giây, Ngô Địch nắm lấy dây thừng, dường như thật sự muốn kéo nàng đi.
Hàn Hiểu Vụ vội vàng mở mắt ra, sắc mặt đỏ bừng: “Chờ một chút, chúng ta nói chuyện!”
“Ừm? Chúng ta đang nói chuyện mà?”
Ngô Địch chế nhạo một câu.
“Ta...”
Hàn Hiểu Vụ do dự một chút, ngửi được mùi hoa quả và hương vị sữa tươi, thở dài nói,
“Ít nhất… cũng phải cho ta chút thời gian chứ!”
“Ta thực sự rất khó tiếp nhận... Người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời lại chỉ quen biết có một ngày.”
-----
Dịch: MB_Boss