Mấy người này đều mặc quần áo phòng phóng xạ, giống như của “Tiểu Quả Tử”!
Nhìn qua, bọn họ là người cùng một chỗ tránh nạn.
Chỉ là, lúc này “Tiểu Quả Tử” lại đứng ra quát lớn
“Vương Đắc Phát, ngươi tới đây làm gì?”
Gương mặt Tiểu Quả Tử đỏ lên, tức giận nói: “Ta và người khác giao dịch vật tư, không liên quan gì đến ngươi!!”
“Hừ! Ngươi giao dịch với người khác đương nhiên không liên quan tới ta, nhưng ngươi lại dùng vật tư của chỗ tránh nạn!”
Người thanh niên được gọi là Vương Đắc Phát âm dương quái khí nói một câu.
“Hoa quả này đều là do vườn bồi dưỡng hoa quả của mẹ ta sản xuất ra!”
Tiểu Quả Tử rất tức giận, trách cứ: “Lúc nào lại thành của chỗ tránh nạn rồi?”
Ngô Địch ở bên cạnh đã hiểu rõ.
Những người này đều ở cùng một chỗ tránh nạn, nhưng dường như nội bộ lục đục.
Chuyện này rất bình thường, nơi nào có người sẽ có tranh cãi, đặc biệt là thời kỳ Đại Tai Biến.
Những trái cây tươi này, đều là do mẹ của Tiểu Quả Tử trồng trọt!
“Tiểu khu liên hợp tới nay, vật tư của mọi người đều là đồ chung của chỗ tránh nạn, chẳng lẽ không đúng?”
Vương Đắc Phát lại cười nói: “Hoa quả mẹ ngươi trồng trọt, tất nhiên cũng là vật tư của chỗ tránh nạn, làm sao ngươi có thể tùy tiện lấy ra giao dịch với người khác?”
“Ngươi!”
Tiểu Quả Tử tức giận đến xanh mặt.
Thấy thế, Ngô Địch cảm thấy Tiểu Quả Tử và mẹ nàng ở trong chỗ tránh nạn bị người đè ép.
Đồ đạc của mình thành của chỗ tránh nạn, ngay cả bản thân cũng không thể sử dụng được. Nếu như là Ngô Địch, đã sớm bùng nổ!
“Hừ! Các ngươi đi lấy đồ vật về!”
Vương Đắc Phát nhìn thấy Tiểu Quả Tử không nói ra lời, cười đắc ý.
Vung tay một cái, mấy người sau lưng liền đi tới, muốn lấy đồ từ trên xe của Ngô Địch xuống!
Ngô Địch nhíu mày, ngăn ở trước mặt mấy người này, trầm giọng nói: “Các ngươi không thấy ta sao?”
Nghe vậy, Vương Đắc Phát liếc nhìn Ngô Địch, khinh thường: “Một cái phá máy phát điện, đã muốn đổi năm mươi kg hoa quả? Điên rồi sao!”
“Lấy rác rưởi của ngươi về! Hoa quả trả cho chúng ta!”
Hắn vênh váo đắc ý, giọng điệu cao cao tại thượng.
Trên thực tế, vật tư của khu biệt thự này đúng là rất khủng bố,
Những người giàu không thiếu tiền, nhất là ở phương diện dự trữ, không phải chỗ tránh nạn cá nhân có thể sánh bằng!
“Các ngươi không thiếu máy phát điện?”
Ngô Địch hơi kinh ngạc, còn Tiểu Quả Tử thì quýnh lên, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy tức giận,
“Vương Đắc Phát! Các ngươi tìm lý do không để cho chúng ta lấy máy phát điện cũng thôi, bây giờ còn muốn cướp đoạt hoa quả của chúng ta sao?”
“Không phải hoa quả của các ngươi, là hoa quả chỗ tránh nạn!”
Vương Đắc Phát cười đắc ý, lại thúc giục: “Nhanh đi, lấy hoa quả về!”
“Vâng!”
Mấy người đã đi tới, muốn cứng rắn lên xe!
Thấy thế, Ngô Địch than nhẹ, biết không có cách nào khác.
Lặng lẽ rút từ trong túi ra một chiếc nỏ cơ giới xinh xắn!
“Nỏ!”
Mấy người thay đổi sắc mặt, do dự không dám lên trước.
Tên nỏ tuy không có sức uy hiếp như súng giới, nhưng vẫn có thể giết người!
Bọn họ không phải tử sĩ, đương nhiên sẽ sợ mình bị bắn trúng!
“Nỏ?”
Sắc mặt Vương Đắc Phát xanh lét.
Hắn đi ra ngoài không mang theo vũ khí nào cả!
Suy nghĩ một chút, Vương Đắc Phát uy hiếp: “Người xa lạ, ngươi nhất định phải đối địch với chỗ tránh nạn của chúng ta sao? Một chiếc nỏ, sẽ không thể bảo vệ được ngươi!”
“Ngươi không đại biểu được chỗ tránh nạn của các ngươi! Hơn nữa, có đối địch hay không... Ngươi nói tính sao?”
Ngô Địch mỉa mai lại.
Vương Đắc Phát tức giận đến run rẩy, nhưng khi nhìn mấy người bên mình đều run sợ, chỉ có thể âm thầm cắn răng, sau đó hùng hùng hổ hổ xoay người đi.
Thấy thế, hai mắt Tiểu Quả Tử sáng lên, cười hì hì: “Đại thần, cũng là ngươi có cách!”
“Đối phó với người như thế thì đừng nói nhảm, trực tiếp lấy ra vũ khí là được.”
Ngô Địch cười cười.
Sau đó, hắn nói chuyện với Tiểu Quả Tử thêm vài câu, trao đổi chút thông tin.
Năm nay Tiểu Quả Tử mới 16 tuổi, là một thiếu nữ cực kỳ dễ thương.
Lúc nói chuyện, nàng dùng thanh âm thanh thúy giải thích chuyện ở chỗ tránh nạn.
Khu biệt thự này, từ mấy tháng trước đã liên hợp lại xây dựng chỗ tránh nạn, dự trữ vật tư!
Trong chỗ tránh nạn, từng nhà đều là người giàu có, tất nhiên có năng lực.
Có người trồng trọt, có người xây dựng, có người gia công kim loại.
Mẹ của Tiểu Quả Tử chính là một vị Giáo sư Nông Học, xây một phòng “Đào tạo vi sinh thái”,
Rất lợi hại!
Tất nhiên, loại khoa học kỹ thuật cao này cần rất nhiều điện!
Cao tầng chỗ tránh nạn, cũng chính là đám người trong đó có cha của Vương Đắc Phát, nỗ lực lấy đi “Phòng đào tạo vi sinh thái”, liền thừa dịp chính phủ ngừng cung cấp điện, dùng điện lực bức bách nàng giao ra .
Rơi vào đường cùng, Tiểu Quả Tử và mẹ nàng chỉ có thể mua máy phát điện ở khắp nơi, nhưng vẫn luôn không có kết quả.
Mãi đến khi Tiểu Quả Tử liên lạc được với Ngô Địch!
“Mẹ ta dự trữ rất nhiều dầu Diesel, cho nên mới cần máy phát điện dầu Diesel!”
“Máy phát điện sinh khối mặc dù hữu dụng, nhưng mức thu phát quá nhỏ, không đủ cho phòng đào tạo sử dụng.”
Tiểu Quả Tử nói thẳng ra, dáng vẻ ngây thơ dễ thương nhìn qua có chút ngu ngốc đáng yêu...