Hàn Hiểu Vụ thật lòng nói ra những lời này, nàng thực sự đã bị buộc đến tuyệt lộ.
Cũng là do Ngô Địch cho nàng một hình tượng chính diện, nếu như Ngô Địch hơi hung ác một chút, hoặc là độc ác hung tàn như một tên côn đồ, lúc đó sợ rằng nàng đã chuẩn bị tìm chết.
Nhưng một mình Ngô Địch xung phong liều chết với đám côn đồ, lại quét sạch hang ổ đối phương, dáng vẻ hoành hành không gì cản nổi ở thời kỳ Đại Tai Biến này, làm cho Hàn Hiểu Vụ cảm thấy rất phức tạp.
Một mặt, nàng không muốn khuất phục ở dưới người khác.
Mặt khác, lại rất muốn theo Ngô Địch.
Nàng thông minh, cho nên hiểu được, loại người như Ngô Địch ở thời Đại Tai Biến này đại biểu cho thực lực.
Bây giờ thấy được chỗ tránh nạn trước mắt, nàng càng không muốn rời đi.
“Thời gian?”
Ngô Địch cau này, dưới ánh mắt thấp thỏm của Hàn Hiểu Vụ, hắn cởi dây trói ra rồi nói: “Bụng đói uống sữa không tốt, ta hãm cho ngươi một tô mì trước!.”
“Ừm!”
Hàn Hiểu Vụ không yêu cầu gì khác, yên lặng gật gật đầu.
Sau đó, Ngô Địch hãm một tô mì. Hàn Hiểu Vụ nhanh chóng ăn xong, lại ăn nốt hoa quả và uống sữa tươi, lúc này mới thoải mái nằm trên ghế.
Ngô Địch đi đến vỗ vai nàng, nói: “Qua đây!”
“À?”
Hàn Hiểu Vụ kinh ngạc quay đầu lại, nhưng Ngô Địch đã đi ra ngoài.
Nàng đành đứng dậy đi theo hắn.
Rất nhanh, hai người đi tới phòng đào tạo thực vật.
Đây là một gian “Phòng đào tạo nhỏ” tầm 100 mét vuông, bên trong bồi dưỡng một chút lúa nước sản lượng cao, lúa mì,... mà bạn trên mạng đề cử cho.
“Chỗ này là hạt giống, bên này là cửa tiếp nước!”
“Thành phố Hà Dương tạm thời sẽ không thiếu nước!”
“Đây là đèn tia tử ngoại, bên này là công tắc đóng cửa nhà kính, nơi này là hệ thống thông gió!”
“Bên này có một bao hạt giống, ngươi khẳng định so với ta hiểu, nhìn!”
Ngô Địch vừa đi vừa giới thiệu cho nàng một số thứ trong phòng đào tạo thực vật.
Cái phòng đào tạo nhỏ này cũng không kém, là do hắn giao dịch với một vị đại lão Nông học trên diễn đàn, được đối phương chỉ đạo làm.
Đương nhiên lý luận tốt thì tốt, lực chấp hành kém cũng có chút khuyết điểm.
Lúa mì và lúa nước trồng trong phòng đào tạo nhỏ có hơi uể oải...
“Ngươi... Có phải ngươi chưa từng chăm sóc qua?”
Hàn Hiểu Vụ do dự một chút, lại hỏi: “Mà ta còn chưa biết tên ngươi.”
“Ta tên Ngô Địch! Đến xem đi.”
Ngô Địch sờ sờ đầu.
Hàn Hiểu Vụ tiến nhập vào công việc, cẩn thận quan sát phân tích một chút, lại kiểm tra thiết bị các nơi, gật đầu nói: “Không có vấn đề gì lớn! Sau đó ta sẽ chăm sóc tỉ mỉ, đám lúa nước và lúa mì đặc sản này sẽ không sao.”
“Nhưng mà... Sản lượng sẽ không cao, bởi không gian ở nơi này quá nhỏ.”
Nàng nói ra một điểm rất quan trọng!
Nhưng một điểm này, Ngô Địch lại không hề lo lắng.
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm. Sau đó ta sẽ mở rộng không gian, ngươi cứ việc chăm sóc thực vật là được.”
“Đúng rồi, nhớ kỹ thỉnh thoảng dọn dẹp vệ sinh!”
Ngô Địch cười nói, sau đó xoay người đi về ngủ bù.
Nhìn theo hắn rời đi, Hàn Hiểu Vụ kinh ngạc ngây người một lúc, tựa hồ rất khó tin bản thân lại được thả tự do dễ dàng như vậy.
“Chẳng biết tại sao đã biến thành phụ nữ của hắn...”
Hàn Hiểu Vụ suy nghĩ một chút, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Ví dụ như chính mình đang tắm, Ngô Địch bỗng nhiên xông vào.
Chính mình còn đang trong giấc mộng, đã bị bịt miệng...
“Ah... Ah... Ah...! Ngươi đang suy nghĩ gì thế!”
Hàn Hiểu Vụ tự phỉ nhổ bản thân, vội vàng làm quen với công việc của phòng đào tạo thực vật.
...
Ngày 27 tháng 11.
Ngô Địch nghỉ ngơi một chút, nằm ngủ cực kỳ thoải mái. Bởi vì mỏi eo đau lưng, hắn đã tự cho mình nghỉ một ngày.
Trong chỗ tránh nạn có thêm một người trưởng thành, rất nhiều chuyện đã không cần Ngô Địch làm.
...
Ngày 28 tháng 11.
Ngô Địch dậy thật sớm, sau đó gọi theo Hàn Hiểu Vụ ra ngoài, đi chuyển vật tư ở nhà cũ của nàng về đây.
Vật tư rất nhiều, nhưng cũng không có người lén lút cầm đi, dường như là bị tiếng nổ lúc trước làm sợ vỡ mật.
Ước chừng đi bảy tám chuyến, Ngô Địch và Hàn Hiểu Vụ mới chuyển hết toàn bộ vật tư về.
Thứ duy nhất cần lo lắng chính là, xăng ở chỗ tránh nạn không còn nhiều.
...
Ngày 29 tháng 11.
Nhiệt độ không khí thấp hơn.
Hôm nay không có chuyện gì làm, Hàn Hiểu Vụ ở trong chỗ tránh nạn vội vội vàng vàng, Ngô Địch cũng chỉ có thể ôm thiếu nữ nghịch máy tính.
...
Ngày mùng 1 tháng 12.
Ngày đầu tiên của tháng mới.
Vận khí buổi sáng không tồi, Ngô Địch tìm được mấy thùng xăng trong một nhà kho cửa hàng ở nội thành, vội vàng mang đi, hóa giải chút khẩn cấp.
Một giờ chiều!
Trong chỗ tránh nạn ấm áp, ba người vừa mới cơm nước xong, Hàn Hiểu Vụ thu dọn bát đũa, chuẩn bị mang đi rửa.
Nàng nhìn thoáng qua Ngô Địch, lại nhìn thiếu nữ không mặc quần áo nằm trong lòng đối phương, trong lòng bỗng hơi ước ao.
Đã nói làm vợ mà?
Làm sao nàng lại thấy mình giống như nữ hầu vậy!
Một lát sau, lúc Hàn Hiểu Vụ làm xong việc rồi chuẩn bị đi nghỉ ngơi, thì Ngô Địch bỗng nhiên đi tới.
“Hiểu Vụ, ta ra ngoài một chuyến.”
“À? Được!”
Hàn Hiểu Vụ hơi ngây ngốc, nhìn thấy Ngô Địch xoay người rời đi, bỗng bật thốt ra lời trong lòng, “Cẩn thận đó!”
“Yên tâm đi! Vợ!”
Ngô Địch quay đầu mỉm cười, nháy mắt mấy cái, làm cho gương mặt Hàn Hiểu Vụ đỏ bừng lên.
-----
Dịch: MB_Boss