“Thì ra là nằm mơ!” Ánh mắt Hàn Hiểu Vụ phiêu hốt, làm bộ không thấy được Ngô Địch, ngay sau đó chuẩn bị chui vào trong chăn. Khoảng thời gian này ở chung, nàng cũng coi như biết được tính tình của Ngô Địch, không phải là một phần tử xấu. Nhưng mình cầm chổi lông gà đánh... “Còn muốn chạy?” Quả nhiên Ngô Địch đã lên tiếng, một bàn tay nắm lấy cổ một cách vô tình, lấp kín đường lui của nàng! Thấy thế, Hàn Hiểu Vụ cũng biết mình không thoát được, xấu hổ cười nói,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.