Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong phòng bệnh an tĩnh, chỉ có âm thanh rất nhỏ của tiếng hô hấp.

Đoàn Kế Hùng nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi mở mắt ra.

“Lão gia, ông cuối cùng cũng đã tĩnh lại!”

Đoàn Hòa dự nhìn thấy Đoàn Kế Hùng mở mắt, kích động chạy tới.

Bên cạnh Nhậm Tiếu Vi nghe được thanh âm cũng đã đi tới, khom lưng ôn nhu hỏi: “Có chỗ nào không thoải máihay không? Tôi đi kêu thầy thuốc đến đây.”

“Không cần.” Đoàn Kế Hùng suy yếu nói.

Ông ta ý bảo mọi người tản ra, hít vào một hơi, hỏi:“Đoàn thị thế nào rồi hả?”

“Trước tiên ông nên chú ý nghỉ ngơi, bác sĩ nói ông không thể kích động.” Nhậm Tiếu Vi ôn nhu an ủi.

Đoàn Kế Hùng nhíu mày, không nói được một lời liền muốn đứng dậy xuống giường. Đoàn thị chính là sinh mạng của ông ta, cứ như vậy mất đi, ông ta dù chết cũng không cam lòng.

“Cha.”

Ở một bên không dám đi tới, Đoàn Chấn Ba thấy thế, đành phải kiên trì nói: “Cao ốc nổ tung thì thôi, chúng ta lại xây lần nữa.”

“Mày...”

Đoàn Kế Hùng hít sâu một hơi, Nhậm Tiếu Vi lập tức đi đến giúp ông ta xoa ngực, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đoàn Chấn Ba liếc một cái: “Lúc này con vẫn còn muốn đi chọc tức cha mình sao.”

“Để cho nó nói.” Đoàn Kế Hùng lạnh giọng nói, “Chuyện này tới cùng là sao? Mày tốt nhất là nói rõ ràng cho tao, nếu không thì toa không tha cho mày!”

“Con cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.” Đoàn Chấn Ba trán ứa ra mồ hôi lạnh, dồn dập nói.

“Thư ký nói từ hôm qua đã bắt đầu có người thông báo cho bọn họ rời khỏi Cao ốc, nói là nơi này muốn vào tiến hành trang hoàng tu sửa lại.”

“Bậy bạ, người nào ra mệnh lệnh này!”

Đoàn Kế Hùng đập tay lên cái bàn trên giường bệnh, lạnh giọng hỏi.

“COn... Cái này còn chưa có điều tra rõ ràng, nhưng là để cho Trương thị đi phá gỡ Cao ốc là... Là...”

Đoàn Chấn Ba mồ hôi trên trán túa ra y hệt đậu tương lã chã rơi xuống, ông ta ấp úng không dám nói tiếp.

“Là Trương thị hủy đi Cao ốc củachúng ta?” Đoàn Kế Hùng mâu sắc rùng mình, “Điều đó không có khả năng, bọn họ và chúng ta đang hợp tác với nhau, sao lại khả năng sẽ đến phá gỡ Đoàn thịchúng ta?”

“Con... Cha, con thật sự không biết tại sao lại như vậy.”

Đoàn Chấn Ba “Bùm” một tiếng quỳ gốitrước giường bệnh Đoàn Kế Hùng, một bên lau mồ hôi vừa nói:

“ Trương tổng của Trương thị nói cho con biết, ông ta nói hai ngàytrước liền có người liên hệ ông ta, nói là Cao ốc chúng tacần đóng cửa tu sửa. Rồi mới hôm nay ông ta nói con gửi cho ông ta cái tin nhắn, thông báo cho ông ta đi đánh sập Cao ốc.”

“Mày nói cái gì?”

Đoàn Kế Hùng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Đoàn Chấn Ba, tức giận đến toàn thân đều đã tại run run: “Mày là tên nghịch tử, thì ra là mày!”Đoàn Chấn Ba vội vàng lắc đầu: “Cha, thật sự chẳng liên quan tới con! Điện thoại của con từ tối hôm qua bắt đầu không có tín hiệu, đến gọi điện thoại đều đã gọi không được. Không tin cha có thể hỏi Thanh Hoa, còn có Đoàn quản gia, ông ta cũng biết!”

Đoàn Hòa Dự nghe đến đó gật đầu nói: “Không sai, thiếu gia trước đó có mượn qua di động của tôi, thiếu gia nói di động của cậu ấy không có tín hiệu”

Đoàn Kế Hùng ôm ngực, tức giận đến đầu từng đợt choáng váng như người say xe.

Sắc mặt ông ta từ từ trầm xuống nhìn Đoàn Chấn Ba, trong đầu đem này toàn bộ chuyện này này trước sau liên kết lại, suy nghĩ một cách thấu đáo.

“Âm mưu! Tới cùng là ai ở sau lưng muốn chống đối chúng ta!” Đoàn Kế Hùng nghiến răng nghiến lợi nói.

Bằng không, cho dù điện thoại không dùng được, công ty cao tầng cũng phải gọi tới xác nhận chuyện này, mà lúc này, bọn họ vậy mà một chsut tin tức cũng chưa nghe được!

“Ở Bắc Kinh này dám cùng Đoàn thị chúng tađối nghịch có thể có mấy ai? Ngoại trừ Hỗ gia kia!” Đoàn Chấn Ba lạnh giọng nói.

“Không bằng không chứng mà nói, không được nói lung tung.”

Đoàn Kế Hùng sắc mặt trầm xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn con trai mình.

Thằng con ngu xuẩnkhông ra gìnày thật biết gây chuyện cho ông ta. Hỗ gia trong giới hắc bạch lưỡng đạo đều có địa vị không nhỏ, mà người đsung đầu tính cách cổ quái, cho dù là Đoàn gia bọ họ cũng không dám trêu chọc, mà thằng con ngu ngốc bộp chộp này không biết họa là từ ở miệng mà ra sao?

“CHa, đúng là hiện tại trừ bọn họ ra, ai còn có lá gan cùng chúng ta đối nghịch?” Đoàn Chấn Ba buồn bực nói.

Đoàn Kế Hùng cau mày, đột nhiên nhớ tới mảnh đất thành đông kia, tâm mạnh trầm xuống.

Chẳng lẽ là nó?

Đoàn Kế Hùng trong lòng thất kinh.

Đúng là cẩn thận suy nghĩ, lấy năng lựchiện tại của Bùi Dịch bỏ ra vài tỷ mua mảnh đất này đã là cực hạn. Ông ta hiểu rõ tâm tư của đứa con riêng này, không phải là nghĩ muốn cùng ông ta vạch rõ quan hệ.

Có lẽ nó là muốn cùng Đoàn gia đối nghịch. Nhưng là Đoàn Kế Hùng vẫn lại là cảm thấy được đứa con rieng này hiện tại không năng lực đó.

“Cẩn thận đi thăm dò, chuyện này tra không rõ ràng, tao nhất định đán chết mày!”

Đoàn Kế Hùng rất muốn để cho đứa con trai này của ông ta về sau biến mất ở trước mắt ông ta.

Nhưng là con trai nhỏ của ông ta mới mười tuổi, người của Đoàn gia cũng không biết có sự tồn tại của nó, hiện tại tạm thời người có thể tín nhiệm liền là Đoàn Chấn Ba thôi.

Đoàn Chấn Ba trong mắt vui vẻ. Ông ta còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, đúng là không nghĩ tới cha ông ta vậy mà buông tha ông ta!

“Con lập tức đi!”

Đoàn Chấn Ba đứng lên liền đi ra ngoài, ông ta nào biết đâu rằng, đã từ lâu, Đoàn Kế Hùng đối với đưa con trai như ông ta cũng sớm đã thất vọng.Hiện tại dụng ông ta chẳng qua là không ai có thể dùng được!

Đứng ở ngoài cửa Phương Thanh Hoa nhìn thấy chồng mình đi ra, lập tức chạy đến. Nhưng Đoàn Chấn Ba nhìn cũng không nhìn bà ta một cái, lập tức rời đi.

“Tôi đã sớm nên nghe lời Tường Tường!” Phương Thanh Hoa sắc mặt trầm trầm, bỗng nhiên hiểu ra con gái lớn bảo rằng giao du với kẻ xấu là sáng suốt.

“Ông cũng ra ngoài đi.” Trong phòng bệnh, Đoàn Kế Hùng đối với Đoàn Hòa Dự nói.

Đoàn Hòa Dự gật đầu, vội vàng lui ra ngoài, trong phòng bệnh rất nhanh cũng chỉ còn lại có Đoàn Kế Hùng cùng Nhậm Tiếu Vi hai người.

“Ông trước nên nằm xuống.” Nhậm Tiếu Vi lót một cái gối phía sau cho ông ta.

“Đều là ngu xuẩn không ra gì” Đoàn Kế Hùng mắng lớn, “Tôi hiện tại chỉ mong Đồng Đồng củachúng ta mau lớn lên, trở về kế thừa Đoàn thị.”

Nhậm Tiếu Vi ngồi ở bên cạnh, nhắc đến con trai nhỏ của mình, trong mắt đều là ôn như, nhưng trong giọng nói lại vẫn là có chút lo lắng: “Trước khi nó trở về, chúng ta phải giúp nó đem toàn bộ đều đã giải quyết thật tốt. Tôi cũng không nghĩ muốn con mình chịu một chút thương tổn nào.”

Đoàn Kế Hùng gật đầu: “Cái này tôi biết, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ cho Đồng Đồng một cái hoàn cảnh tốt nhất.”

Nhậm Tiếu Vi gật đầu, nhớ tới chuyện lúc trước hỏi: “Bà ngoại Tô Thi Thi sao lại xảy ra chuyện? Ông không phải đến cứu người sao? Bây giờ, Tiểu Dịch sợ là thật sự hận chúng ta rồi.”

Vừa nhắc tới chuyện này, Đoàn Kế Hùng sắc mặt liền trầm tiếp xuống: “Là Lương Thanh Hà cho người gọi tôi đến, nói là có chuyện nói với tôi. Tôi vừa đến phòng cấp cứu, còn chưa nói được một câu, bà ấy liền chết rồi.”

“Vậy bọn họ chẳng phải là hiểu lầm rồi sao?” Nhậm Tiếu Vi nhíu mày.

Đoàn Kế Hùng sắc mặt trầm trầm, không nói gì.

Ông lúc đi vào phòng cấp cứu, Lương Thanh Hà quả thật đã chết, đúng là lúc Lương Thanh Hà chưa đi đến phòng cấp cứu, ông ta đã từng đến phòng bệnh phòng gặp qua bà.

Lương Thanh Hà là vì sau khi nhìn thấy ông ta mới có thể đột nhiên bệnh tình tăng thêm, điểm này, ông ta đương nhiên sẽ không nói ra.

Mà bọn họ không biết, ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài có người vốn dĩ nghĩ muốn gõ cửa tiến vào, đang nghe đến tên Tô Thi Thi khi đó, mạnh dừng tay lại.

“Xem ra quan hệ không tốt, khó trách bị Đoàn gia đuổi đi.” Người đàn ông khóe miệng gợi lên quét xuống một nụ cười nhạt, thu tay, xoay người hướng tới cầu thang đi đến.

“Phó tổng, không đi vào sao?”

Trợ lý kỳ quái đi theo, có chút khó hiểu nhìn anh ta.

Không phải mới vừa nghe nói chủ tịch tập đoàn Đoàn thị sinh bệnh nằm viện muốn đến thăm sao, vì sao tới cửa liền đi trở về?

Anh ta ánh mắt hơi lạnh nhàn nhạt đảo qua, toàn thân tản ra một cỗ khí thế ý bảo người sống chớ lại gần.

Trợ lý sợ tới mức run run một phen, đứng ở một bên cũng không dám nói nhiều lời.

Vị này Hỗ phó tổng của xây dựng Minh Đỉnh tuy là một chức vị hữu danh vô thực nhìn có vẻ rất nhàn nhã, nhưng là cũng làm cho người ta một loại cảm giác khó nắm bắt, có đôi khi nhìn cực kỳ vô hại, nhưng có đôi khi lại phi thường nguy hiểm.

Người đàn ông này vừa tới đại sảnh lầu một, chính đang phải rời khỏi, cước bộ đột nhiên ngừng lại.

“Tô Thi Thi, không nghĩ tới như thế liền có thể thấy mặt.”

Anh ta nhìn thấy phía trước kia bóng dáng màu hồng phấn lướt qua, khóe miệng gợi lên một nụ cười vô cùng xinh dẹp, nâng bước muốn đi đi lên.

Lần đó trong phòng hội nghị của cao ốc Phương Minh, cô gái này cũng làm cho anh ta cực kỳ hứng thú rồi.

Chỉ là anh ta còn chưa đi được hai bước, chỉ thấy phía sauTô Thi Thi đi tới một người đàn ông thân hình cao ngất, tiến lên ôm lấy bờ vai cô.

“Bùi Dịch?”

Người đàn ông ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

“Cháu gái bị Đoàn gia đuổi đi cùng con riêng?” Anh có vẻ đăm chiêu sờ sờ cằm, khóe miệng cong lên càng lúc càng lớn.

“Thựcthú vị. Tô Thi Thi, chúng ta rất nhanh liền lại gặp mặt!”

Định hôm nay đăng nhiều. Mà chỗ bạn bị mưa. Còn đang bị dột. Đi tránh lũ đây. Pipi mọi người

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK