Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không sao, có tôi." Bùi Dịch ôm lấy Tô Thi Thi, mang theo cô giống như là ở sân vắng cùng nhau đi tản bộ một dạng, chậm rì rì đi đến bên kia.

Tô Thi Thi trong lòng đều đã gấp muốn chết, cũng không biết Ôn Ngọc ở bên kia thế nào rồi.

Cô thật sự không nghĩ đến con ngựa kia sao lại chạy đến ổ chó chứ? Mà ổ chó ở đây không phải là chỗ Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh sao.

Đều là thú do cô nuôi, không nên để chúng đấu đá nội bộ!

Nhưng mà Bùi Dịch giống như là cố ý hành hạ cô vậy, đi đặc biệt chậm.

Tô Thi Thi cảm giác chính mình hiện tại giống như là kiến bò trên chảo nóng, cực kỳ nóng vội.

"Chú Bùi, tôi thật sự sai lầm rồi, tôi lần sau cũng không dám nữa." Tô Thi Thi lấy lòng nói.

Bùi Dịch lành lạnh liếc cô một cái: "Sau này lại vẫn xen vào việc của người khác sao?"

Tô Thi Thi vội vàng lắc đầu: "Không quản nữa!"

Cô ở trong lòng lại yên lặng bồi thêm một câu: Hạnh phúc cả đời của chị em tốt cũng không phải là là lo chuyện bao đồng!

"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch ánh mắt đầy vẻ giận giữ, tăng thêm ngữ khí.

Tô Thi Thi kinh ngạc nhảy dựng, người đàn ông này mắt nhìn thật quá tốt đi, trong đầu cô suy nghĩ cái gì cũng đoán được.

Cô phụng phịu làm nũng, cũng có chút tức giận: "Tôi không biết anh ta sẽ mang một người phụ nữ đến. Mà còn vật hợp theo loài, giống nhau mới làm bạn được, nhìn dáng vẻ của anh ta tôi nghĩ anh phỏng chừng cũng là không khác biệt lắm, tôi tâm tình có thể tốt sao? Tôi tâm tình một khi không tốt, tôi nghĩ đùa một chút cho vui, mà tôi lại không nghĩ tới sự tình sẽ ầm ĩ thành cái dạng này..."

"Ngừng!" Bùi Dịch cắn răng, "Em thắng rồi!"

Cùng phụ nữ đang ghen tuông lý luận, đó là đầu óc có bệnh.

Bùi Dịch chấp nhận thua.

Lúc hai người đi tới nhà chính, nơi này cũng sớm đã nhiệt náo gà bay chó sủa.

"Gâu gâu gâu!" Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh như là chịu kinh sợ thật lớn, sủa không ngừng.

Tô Thi Thi nghe đến đầu đều đã đau rồi. Thì ra trước kia Tiểu Vịnh tiếng kêu xem như ôn hòa, hiện tại mới là thật khủng bố!

Quá chói tai rồi!

"Còn không mau mở lồng sắt ra, đừng làm ảnh hưởng lão gia cùng phu nhân nghỉ ngơi!" Đoàn Hòa Dự chạy đến, đối với vị huấn luyện chó đang đứng ở một bên sợ tới mức không biết nên nói làm sao

Vị huấn luyện chó kia tuân lệnh vội vàng cầm cái chìa khóa đi mở cửa.

Bên cạnh chuồng chó, Ôn Ngọc cưỡi ở trên lưng con ngựa cái, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt đang ầng ậng không ngừng rơi xuống.

Cô sợ hãi. Vừa rồi cưỡi ngựa không biết xảy ra chuyện gì liền chạy đến nơi này. Còn có con ngựa nhỏ đáng yêu cô nuôi nhiều năm như vậy, vậy mà đá tới lồng sắt nhốt chó kia.

Sau đó, hai con chó kia liền điên rồi.

"Ngọc, ngoan, xuống đây đi." Tần Phong đi đến bên cạnh Ôn Ngọc, sợ dọa đến cô, giọng nói phát ra thật sự nhẹ nhàng.

Ôn Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy là anh, khóc càng dữ hơn, cố gắng che miệng, hai chân theo bản năng kẹp một cái.

Dưới thân cô, ngựa hí một tiếng hai chân trước đưa lên, bá một phen liền vọt ra sân bên ngoài. (Làm đến đây tự dưng nhớ đến lần Thi Thi cưỡi ngựa, cũng như vậy, Đòan Ngọc Lộ bị đá văng, tính để thế mà nghĩ bị đá rồi sao đuổi theo Ngọc được nên thôi. Công nhận mình cũng có tâm gớm 😂😂😂😂😂)

"Chết tiệt!" Tần Phong thật muốn chém đứt chân con ngựa này, xoay người chạy về ngồi vào trong xe, nổ máy xe cấp tốc đuổi theo.

(Ryeo: Bậy, ngựa người ta nuôi, ông chém người ta chả thèm nhìn mặt ông nữa bây giờ.

Phong: Kệ tui, chuyện nhà tui, liên quan gì cô.

Ryeo: ờ đâu liên quan, tui cắt bớt cảnh của ông, tui cho anh Dịch ngược ông thôi😎😎😎😎

Dịch: ý hay

Phong: các người... không thèm đôi co với mấy người)

Lúc này, lồng sắt cũng bị mở ra, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh nhanh như chớp chạy ra.

Đã lâu không có được tự do hai tên gia hỏa ở trong sân chạy như điên, bộ dáng giống như là chó điên lên cơn một dạng.

"Không được lại gần." Bùi Dịch đem Tô Thi Thi ôm ở trong ngực, động đều đã không cho cô động.

"Nhưng cũng không thể chúng nó chạy loạn ở trong sân như vậy được?" Tô Thi Thi nhỏ giọng nói

Cô là sợ đợi người ông nội kia của cô cùng mẹ của Bùi Dịch ra tới, lại hạ lệnh đem hai con chó cho nhốt lại thì nguy.

Nhưng cô vừa dứt lời, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh đột nhiên ngừng lại, nhìn đến cô ở trong này, cun cút chạy tới, dùng đầu cọ xát tay cô.

Tô Thi Thi mi mắt nhất thời híp thành hình trăng lưỡi liềm, trong lòng ấm áp cực kỳ.

Không uổng công cô đối với tốt chúng!

Nhưng nháy mắt tiếp theo, tươi cười trên mặt cô đã cứng đờ.

Chỉ thấy hai tên gia hỏa này sau khi cọ cọ tay cô, rồi sau đó thân thể lướt nhanh qua, mông đít xoay chuyển, mấy cái chân phóng tới phía trước, thân thể như rời cung một dạng hướng thẳng phía trước xông ra ngoài.

Đây cái tình huống gì?

Tô Thi Thi lờ mờ, theo bản năng đuổi theo.

Tốc độ của cô đâu nào so được với hai con chó kia, chỉ thấy phía trước rất nhanh chỉ còn lại hai cái bóng một vàng một đen.

Hai con chó này vậy mà đuổi theo con ngựa kia rồi.

Thì ra Tiểu Khả Ái là tới cứu Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh! Hai con chó này đâu phải là sợ tới mức kêu to, từ đầu là hưng phấn đến điên cuồng sủa không ngừng!

Tô Thi Thi buồn bực quay đầu nhìn Bùi Dịch.

Bùi Dịch mặt không chút thay đổi, không biết suy nghĩ cái gì.

Phỏng chừng là nghĩ đến làm sao đem hai con chó điên này cùng con ngựa kia xử lý.

"Chúng ta... Vẫn nên khẩn trương đi thôi." Tô Thi Thi lặng lẽ lôi kéo Bùi Dịch, bước chân nhanh hơn.

Cô mới vừa mới nhìn vào hoa cỏ vừa mới trồng trong sân, lại bị giẫm lên rối tinh rối mù...

Hình ảnh thật đẹp, thật tình không dám nhìn.

Bùi Dịch nhìn cô gái nhỏ của mình lén lút y như mấy tên trộm sợ bị bắt, khóe miệng cong lên, giữ chặt tay cô, nhíu mày nói: "Tô tiểu thư, hôm nay trận này diễn trò như vậy đã mãn ý chưa?"

Tô Thi Thi ha ha cười gượng: "Cũng không phải tôi cố ý, bọn họ diễn kịch tình cảm, không thể đổ hết trên đầu tôi chứ?"

Bùi Dịch nheo lại mắt, lạnh lùng nói: "Là em khi dễ anh em của tôi."

"Anh muốn làm gì?" Tô Thi Thi cảnh giác nhìn anh.

Bùi Dịch khom lưng một tay ôm lấy cô khiêng ở trên vai, nâng bước đi đến phía biệt thự: "Cho nên, tôi muốn báo thù cho cậu ta! Trừng phạt em - - nghiên cứu tư thế mới!"

"A! Buông ra! Tôi muốn đi tìm chó!" Tô Thi Thi thét chói tai, cô ngẩng đầu trông qua, chỉ thấy hai con chó kia đã chạy tới cửa trang viên rồi.

Thật quá đáng mà, vậy mà cứ như vậy bỏ quên cô không để ý đuổi theo con ngựa kia!

Mà đợi bọn họ sau khi đi hết, người hầu ở nhà chính mới vội vàng ra dọn dẹp tàn cục, một đám người trong lòng vừa tức giận lại không dám có ý kiến.

Tô tiểu thư một lần nữa trở lại Đoàn gia, mới qua mấy tháng, liên tiếp quậy ở nơi này đến long trời lở đất, cũng thật sự là người tài ba!

Trong phòng, Đoàn Kế Hùng sắc mặt âm trầm ngồi ở trên vị trí.

Bên cạnh ông ta, Nhậm Tiếu Vi nhíu mày xoa huyệt thái dương, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Bệnh choáng váng đầu lại tái phát sao?" Đoàn Kế Hùng quay đầu liếc bà một cái, ngữ khí cũng không khá lắm.

"Không có việc gì." Nhậm Tiếu Vi nhàn nhạt nói.

"Bà không có việc gì, Đoàn gia đã có chuyện rồi." Đoàn Kế Hùng thở phì phì nói.

Nhậm Tiếu Vi thân thể cứng đờ, thu tay, không nói gì.

Đoàn Kế Hùng thở dài, bà vợ này của ông ta mỗi lần vừa gặp phải chuyện gì đều đã là cái dạng này, mặc kệ vui vẻ hay không đều không nói lời nào.

"Xem ra phương pháp của bà vô dụng rồi, Tô Thi Thi là cháu gái tôi, tính tình của nó tôi ít nhiều hiểu đôi chút. Học tập lễ nghi không hề làm cho nó biết khó mà lui. Bà nên nghĩ biện pháp khác đi." Đoàn Kế Hùng trầm giọng nói.

Nhậm Tiếu Vi nhướng mày, bà thời gian này cũng luôn suy nghĩ đến chuyện này.

Bà ban đầu vì Tô Thi Thi chuẩn bị khoá học lễ nghi so với hiện tại khó hơn rất nhiều, nhưng mà đứa con trai lớn của bà một mực âm thầm giúp đỡ Tô Thi Thi. Bà lại không muốn để cho con trai cùng chính mình khó xử, đành phải mắt nhắm mắt mở.

Nhưng hiện tại xem ra, là bà quá nhân từ rồi.

"Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác, nhưng mà nếu muốn bức Tô Thi Thi chủ động rời đi sợ là rất khó, ông vẫn nên chuẩn bị thêm cách khác đi." Nhậm Tiếu Vi nhàn nhạt nói.

Đoàn Kế Hùng nghĩ nghĩ, nói: "Thiên kim của Hỗ gia thời gian này muốn về nước, bà đến lúc đó chuẩn bị gặp mặt đi."

"Em gái của Hỗ Sĩ Minh?" Nhậm Tiếu Vi hỏi.

"Không sai, chính là người đó." Đoàn Kế Hùng nói, "Bà nên biết ý tứ của tôi."

Nhậm Tiếu Vi trên mặt nhìn không ra cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi biết rõ."

Bà nhớ tới buổi sáng hôm nay Bùi Dịch nói với bà hai ngày nữa muốn đi Yorkshire, trên mặt hiện lên quét xuống tươi cười, nói với Đoàn Kế Hùng: "Bùi Dịch muốn đi gặp Đồng Đồng, tôi..."

"Tôi biết, nó từng đề cập với tôi." Đoàn Kế Hùng ngắt lời bà, quay đầu nhìn khuôn mặt đang tươi cười của bà, ánh mắt trầm trầm, lạnh giọng nói, "Bà hiện tại không thể gặp Đồng Đồng, không cần nghĩ lung tung."

Nhậm Tiếu Vi trên mặt tươi cười nhất thời biết mất, trong lòng níu chặt đau xót.

Bà rất muốn hỏi chồng mình, tới cùng tại sao không cho bà gặp con trai nhỏ của mình!

"Tiếu Vi, bà gắng nhịn một chút. Tôi muốn mấy ngày nay, muốn xem thử thành ý của con trai ngoan của bà."

"Bùi Dịch?" Nhậm Tiếu Vi sắc mặt trầm xuống, có chút khẩn trương nói, "Nó cũng là con tôi, ông..."

"Tôi biết." Đoàn Kế Hùng cắt ngang lời nói của bà, đứng lên đi tới thư phòng. Hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời.

Quà tặng đêm khuya đây. Ai đọc xong thì ngủ nhé 😊😊😊😊😊

Định cho ít sắc mà lười quá thôi qua vài chương nữa vậy. Cỡ 205 206 gì đó. Ai đớp thính này không? 😎😎😎😎😎

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK