Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phu nhân, trong khoảng thời gian này chúng tôi thật sự rất nhớ người. Có thể một lần nữa trở lại Đoàn gia, thật sự rất vui mừng rồi."

"Phu nhân, tôi biết trước kia là chúng tôi làm không tốt, cám ơn người bất kể hiềm khích trước kia một lần nữa chấp nhận chúng tôi!"

"Phu nhân, người yên tâm, chúng tôi sẽ không lại trêu chọc người cùng lão gia tử tức giận. Đồng Đồng chính là em trai ruột của tôi, tôi nhất định sẽ đối với nó thật tốt!"

"Phu nhân, trong khoảng thời gian này tôi cùng Tường Tường quá là vất vả, cầu người không cần lại đuổi chúng tôi đi nữa."

Trong lúc này, nhà ăn chỉ còn lại có tiếng của Phương Thanh Hoa đang lải nhải. Nhậm Tiếu Vi ngồi ở bên cạnh bà ta, sắc mặt khó coi, nhưng ngại có người ngoài ở đây, không thể trở mặt.

Phương Thanh Hoa vụng trộm nhìn Nhậm Tiếu Vi liếc mắt một cái, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của bà xong, trên mặt hiện lên quét xuống khinh thường.

"Hừ, tôi nói đều đã nói đến mức này, xem bà lại vẫn như thế nào đuổi chúng tôi đi!"

Không sai, vừa rồi những lời kia đều là bà ta cố ý nói ra. Phương Thanh Hoa vốn là người cực kỳ biết cách giải quyết người khác, bằng không năm đó bà ta cũng không có khả năng từ tiểu tam trở thành vợ hợp pháp.

Vừa rồi bà ta nói những lời này, nhìn như thao thao bất tuyệt, trên thực tế tốc độ nói rất nhanh, chính là sợ Nhậm Tiếu Vi phản bác.

Nhậm Tiếu Vi một câu cũng không kịp nói, Phương Thanh Hoa đã có da mặt dầy bắt ép vào thế khó không cần lại tiếp tục đuổi bọn họ đi.

Nhậm Tiếu Vi nhìn thoáng qua bên kia Đoàn Kế Hùng đang cùng Hỗ Sĩ Minh uống rượu, ánh mắt u ám.

Bà hiện tại là phu nhân của Đoàn gia, đương nhiên không thể để cho người của Hỗ gia hiểu lầm cái gì. Dù sao, mục đích cuối cùng của bà là muốn để cho Bùi Dịch cưới Hỗ Minh Phỉ.

Về phần Trạm Dẫn Lan...

Bà nhìn thoáng qua ngồi ở một bên khác của Bùi Dịch, Trạm Dẫn Lan, trong lòng hiện lên một nét cười lạnh.

Cái người phụ nữ vô dụng kia, cho tới bây giờ đều là bị lợi dụng! Cô ta vậy mà cũng không nhận ra, vị quả phụ quý tộc Âu châu kia sẽ thật sự để cho Trạm Dẫn Lan kế thừa tài sản của mình sao.

Trong bữa tiệc, mỗi người đều đã đều có tâm tư riêng.

Tô Thi Thi một bên nghe Phương Thanh Hoa cùng Đoàn Ngọc Tường và Nhậm Tiếu Vi nói chuyện nhà, một bên cúi đầu thật sự ăn cơm.

Trong lúc đó, Hỗ Sĩ Minh vài lần muốn nói chuyện với Tô Thi Thi, đều bị Tống Trọng Hạo cùng Đoàn Tĩnh Đồng cản lại.

"Bác à, bác không cần về nhà ăn tết à? Hôm nay còn chạy ra bên ngoài, coi chừng mẹ bác đánh mông bác đó." Đoàn Tĩnh Đồng nhìn đến Hỗ Sĩ Minh đem cái đùi gà cậu muốn ăn nhất kia gắp đi rồi, lập tức liền không nín được rồi.

Hỗ Sĩ Minh tay đang gắp cái đùi gà kia run lên, đôi má giật giật.

Hắn nhìn tên nhóc này, như thế nào càng nhìn càng có cảm giác nhìn quen mắt.

Hắn không khỏi nhớ tới đứa em họ kia của chính mình, năm đó, không đúng, liền tính hiện tại, nói chuyện đến bây giờ cũng vẫn như cũ đáng đánh đòn như thế. Liền cùng Đoàn Tĩnh Đồng giống nhau như đúc!

"Đồng Đồng, ăn nhiều một chút. Ngày mai lại giảm béo cũng không muộn." Hỗ Sĩ Minh đem cái đùi gà vốn dĩ muốn gắp cho Tô Thi Thi đưa tới trong bát của Đoàn Tĩnh Đồng.

Đoàn Tĩnh Đồng vốn thật vui vẻ, nhưng vừa nghe hai chữ "Giảm béo", cái tâm tình gì đều không có rồi.

"Cháu tới cùng béo chỗ nào hả!" Tiểu Mập Mạp muốn bão nổi rồi.

Hỗ Sĩ Minh cúi đầu, uống rượu, không nghĩ muốn trêu chọc cậu.

Hắn sợ Tiểu Mập Mạp này tại chỗ đánh đuổi hắn đi ra ngoài, vậy thì - - thật sự quá thật mất mặt rồi!

Qua năm mới, không nghĩ muốn nổi giận.

"Khụ khụ..." Tô Thi Thi thiếu chút nữa bị sặc, gắp miếng cá đưa vào trong bát của Bùi Dịch.

Bùi Dịch vẫn luôn cực kỳ an tĩnh, ngẫu nhiên cùng sẽ cùng Trạm Dẫn Lan ngồi ở bên cạnh nói chuyện với nhau vài câu. Nhưng mỗi một lần nói với Trạm Dẫn Lan một câu, sẽ gắp một món ăn đến trong bát của Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi đầu hận không thể xuyên nhập vào trong chén cơm, ra sức ăn ăn ăn.

Bùi tiên sinh biểu hiện quá rõ ràng, cũng không sợ Trạm tiểu thư tiêu hóa không nổi mà.

Trạm Dẫn Lan sắc mặt quả thật khó coi, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Tràn đầy một bàn đồ ăn, mỗi một món ăn đều vô cùng tinh xảo dị thường. Nhưng tất cả mọi người có chút ăn không biết ngon.

Đoàn Ngọc Lộ bỗng nhiên lôi kéo tay áo Đoàn Ngọc Tường: "Đem điện thoại của chị cho em mượn một phen."

"Làm cái gì?" Đoàn Ngọc Tường nhíu mày, nhưng còn chưa nói cái gì, Đoàn Ngọc Lộ liền duỗi tay vào trong túi áo cô ta.

Đoàn Ngọc Tường nhìn đến cái điện thoại đập đá cổ lỗ xỉ chưa đến một ngàn đồng kia, châm chọc cười nói: "Chị hiện tại cũng quá xỉn đi."

Cô ta vừa nói, một bên dùng di động bắt đầu chụp ảnh.

"Em..." Đoàn Ngọc Tường tức giận đến nói không ra lời.

Đoàn Ngọc Lộ hiện tại chính mình giống như một kẻ ăn mày không hơn không kém, vậy mà nói cô ta keo kiệt bủn xỉn! Mà còn là trước mặt nhiều người như vậy, có xấu hổ hay không!

Đoàn Ngọc Lộ chẳng thèm quan tâm chị của mình, chụp ảnh xong, từ trong túi áo lấy ra một cái điện thoại cũ dùng không biết bao nhiêu năm

Đoàn Ngọc Tường nhìn đến điện thoại của em gái mình, khóe miệng giật giật, đến nói cũng không nghĩ muốn nói với cô ta rồi.

Đoàn Ngọc Lộ từ trong di động tìm ra một cái dãy số, đối chiếu vào trong di động Đoàn Ngọc Tường, gửi tin nhắn đến cho một người nào đó.

Từ khi sau khi các trang mạng xã hội bắt đầu phát triển, hiện tại có rất ít người dùng tin nhắn rồi.

Lập lức đầu bên kia điện thoại, Đoàn Chấn Ba nhận được tin nhắn của con gái lớn mình gửi khi đó, trong lòng đều là nghi hoặc.

Chỉ là khi ông ta nhìn đến hình ảnh Đoàn gia vui vẻ hòa thuận ăn bữa cơm đoàn viên khi đó, tức giận đến tròng mắt đều muốn lời ra ngoài, nhất là nhìn đến trong tin nhắn bổ sung thêm một câu nói kia, lại càng nổi trận lôi đình.

"Đoàn Chấn Ba, tôi là Đoàn Ngọc Lộ. Tôi đã trở về, chúng tôi đang ở Đoàn gia ăn bữa cơm đoàn viên, cái vô dụng ngu ngốc ông đang núp ở chỗ nào khóc sao?"

"Cái tiểu tiện nhân đó làm sao có thể trở về? Chết tiệt, lão già kia nhốt mình ở đây, cái nơi đến chim không bay qua nổi, chính mình lại ở bên kia ăn bữa cơm đoàn viên, thật quá đáng!"

Đoàn Chấn Ba bị chọc giận muốn điên rồi.

Qua năm mới, nhà người ta đều là người một nhà vui vẻ hòa thuận, nhưng ông ta lại bị lẻ loi nhốt tại một căn phòng trọ cũ nát, chỗ nào cũng đều đã đi không được!

Ông ta khoảng thời gian trước bị Bùi Dịch mang về Đoàn thị, về tới chức vụ ban đầu, tiện bắt đầu nơi chốn cùng Đoàn Kế Hùng đối nghịch. Đoàn Kế Hùng tuy không dám đuổi ông ta ra ngoài, nhưng mà phương diện khác từ đầu không cho ông ta tự do.

Tỷ như, sinh hoạt tự do!

"Đoàn Kế Hùng, ông đừng khinh người quá đáng! Còn có Phương Thanh Hoa các người, ba kẻ tiện nhân này, các người có cái tư cách gì đi Đoàn gia ăn bữa cơm đoàn viên!"

Đoàn Chấn Ba nhìn căn nhà chỉ có bốn bức tường của mình, sau cùng cũng chỉ có thể là mắng vài tiếng cho đỡ tức. Bởi vì ông ta gọi điện thoại qua, đầu bên kia đã tắt điện thoại.

Đoàn Ngọc Lộ làm xong toàn bộ mọi chuyện tâm tình liền tốt lên, sau đó liền bắt đầu đi tìm Hỗ Sĩ Minh nói chuyện. Chuyện này đại khái là thu hoạch bất ngờ trong hôm nay của cô ta.

"Khụ khụ..." Tô Thi Thi lại bị sặc, nhìn trộm người bị ngăn cách thật xa bên kia Hỗ Sĩ Minh đang bị Đoàn Ngọc Lộ ra câu dẫn, từ trong lòng dâng lên bội phục.

"Cao nhân ắt có cao nhân trị." Tô Thi Thi cảm thấy được, người xấu lại vẫn cần người xấu chỉnh, nhìn sắc mặt Hỗ Sĩ Minh, đã đen đến không thể đen hơn nữa rồi.

Mỗi người đều có cái suy nghĩ riêng mình, Tô Thi Thi không nghĩ nhiều, ăn cực kỳ no.

Lúc cô bị Bùi Dịch vụng trộm mang đi ra ngoài, không có làm cho quá nhiều người trong phòng ăn chú ý. Hoặc là nói, bọn họ thấy được, nhưng cũng không làm gì được.

Đến trong vườn hoa, Tô Thi Thi rốt cuộc nhịn không được, ôm bụng cười lên ha hả.

"Ha ha ha..." Tiếng cười thanh thúy, đang tràn ngập khắp trong vườn yên tĩnh rõ ràng có thể nghe.

Bùi Dịch nhìn nhìn, khóe miệng chậm rãi cong kên, tâm tình cũng tốt hẳn lên.

Anh vẫn luôn thích cô như vậy, luôn có sức sống, dù chuyện gì cũng có thể nhanh chóng tìm được niềm vui.

Tô Thi Thi cười thật lâu mới ngừng được tiếng cười, đối với Bùi Dịch nói: "Chúng ta cứ như vậy đi tới, có quá không lễ phép rồi hay không?"

Bùi Dịch đi qua nâng cô dậy, xoa xoa nước mắt trên mặt cô bởi vì cười nhiều mà chảy ra, nghĩ nghĩ, nói: "Anh buổi tối trở về một chuyến."

Tô Thi Thi sửng sốt, gật đầu: "Cũng được."

Chỉ là khi đó, không biết Trạm Dẫn Lan còn ở Đoàn gia hay không.

Sáng giờ bận sấp mặt luôn rồi, ko có thời gian làm luôn T.T

Tối hên xui đi =_=

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK