Tiểu cô nương thân thể run lẩy bẩy, lại quật cường nhìn anh, cánh môi phấn nộn cắn chặt, thương cảm lại mang theo vẻ không chịu khuất phục.
"Sợ tôi?" Hỗ Sĩ Minh nhẹ cười, "Nếu sợ tôi, vì cái gì không chạy?"
Tiểu cô nương ánh mắt hơi rũ xuống, nhỏ giọng hỏi lại: "Chạy rồi thì sao?"
"Chạy không thoát." Hỗ Sĩ Minh mặt không chút thay đổi nói.
Tiểu cô nương cúi đầu, không nói.
Hỗ Sĩ Minh say đến đầu càng ngày càng choáng quáng, bên tai giống như đang vang lên tiếng kêu la những người đó ở quảng trường thôn Thành Trung khi đó.
"Bùi tiên sinh Bùi phu nhân hôn một cái!"
"Hôn một cái!"
Như ma âm một dạng, nhắm thẳng vào dây thần kinh yếu ớt nhất trong đầu anh mà chạy đến. Cũng đã gần mười năm, nhớ nhung đã sớm thành điên cuồng, nhưng vẫn không dám đến trước mặt cô. Anh hung hăng quý trọng hình ảnh của cô gái kia ở trong lòng, anh thủy chung tìm không thấy dũng khí đứng ở trước mặt cô.
Mà lúc này, nhìn cô gái trước mắt này đôi mắt tương tự như cô, nhìn trên mặt cô gái ấy có sự quật cường tương tự như cô, thời gian giống như đảo ngược lại một dạng, rào rào rào trở lại lúc trước.
Lui trở về thời điểm anh cùng Tô Thi Thi mới quen biết. Nhưng lui về thì thế nào, khi đó bên người cô vẫn như cũ có người đàn ông khác.
Hận bất tương phùng vị giá thì. (Hận không thể gặp nhau sớm hơn)
Đây sợ là tiếc nuối Hỗ Sĩ Minh vĩnh viễn không cách nào bù lại.
"Tiếc nuối sao?" Hỗ Sĩ Minh đầu óc choáng váng hồ đồ, trong nháy mắt thất thần, chờ anh tỉnh táo lại thời điểm, đã đem cô gái trước mắt kéo vào trong lòng, cúi đầu phủ xuống hôn lên môi của cô.
Môi của cô cực kỳ mềm mại, mang theo cảm giác man mát. Rõ ràng là cô gái làm việc tại nơi phức tạp ở hội sở như vậy, nhưng thật không nghĩ đến trên người cô lại không có bất luận cái khí tức phức tạp gì. Cô trang điểm nhẹ nhàng đơn giản không có nửa điểm dư thừa quá lố, không có mùi nước hoa nồng đậm, lộ ra một mùi thơm ngát tự nhiên.
Cái hôn này cực kỳ ngắn, Hỗ Sĩ Minh lúc đụng tới môi của cô một khắc kia, liền tỉnh táo lại rồi.
Ánh mắt mang theo sương mù, anh nhìn chằm chằm ánh mắt cô, hỏi: "Tên gọi là gì?"
Cô gái đôi mắt sững sờ mở to, dường như còn không có từ trong cái nụ hôn vừa rồi kia thoát ra mà phản ứng kịp. Qua vài giây, cô mới ấp úng phun ra ba chữ: "Phương Thất Tịch."
"Thất Tịch?" Hỗ Sĩ Minh trong mắt hiện lên quét xuống nhu ý, "Cái tên rất có ý nghĩa. Đáng tiếc, cái ngày lễ kia cũng chẳng phải ngày tốt. Ngưu Lang Chức Nữ sau khi ngắn ngủi gặp được nhau, lại là chia li thời gian dài, không bằng không gặp."
Phương Thất Tịch đôi mắt vừa chuyển, thật sự nhìn anh: "Anh cũng không phải bọn họ, làm sao mà biết bọn họ không nghĩ muốn gặp nhau? Có lẽ, bọn họ liền là thích phương thức ở chung như vậy thì sao?"
Hỗ Sĩ Minh không nghĩ tới tiểu cô nương này dám phản bác chính mình, lúc này sửng sốt, rồi sau đó xoa xoa đầu óc đang choáng quáng lợi hại của mình cười rộ lên: "Có phần ý nghĩa. Được rồi, cô cũng đi đi, về sau không cần lại xuất hiện ở nơi này."
Phương Thất Tịch sững sờ, hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ thay đổi chớp nhoáng của vị tổng giám đốc bá đạonày. Anh nói với cô nhiều như vậy, kết quả lại vẫn là vì muốn đuổi cô đi?
Bên cạnh, quản lí Ám Nhữ vẻ mặt tro tàn. Đây quả nhiên là một nàng công chúa cũng không để lại cho bọn họ mà! Lần này, Ám Nhữ thật sự muốn trở thành chuyện cười lớn nhất toàn bộ Bắc Kinh rồi.
Bên này, Hỗ Sĩ Minh đầu óc đã choáng quáng đến thần trí sắp không rõ, Phương Thất Tịch ngồi ở bên cạnh động cũng không động một phen, sắc mặt lạnh xuống: "Như thế nào, nghĩ muốn cùng những người phụ nữ khác bị bảo vệ ném ra ngoài sao?"
Phương Thất Tịch ngồi ở trên chỗ, vẫn như cũ không nhúc nhích, chỉ là thật cẩn thận nhìn anh: "Người hiện tại đầu cực kỳ choáng quáng đi? Thật sự uống rượu rồi hả?"
Hỗ Sĩ Minh nhíu mày: "Tôi chính là uống rượu, cô cũng không chiếm được thứ cô muốn."
Tâm tư những người phụ nữ như thế này ra sao anh tinh tường vô cùng. Có bao nhiêu phụ nữ đều vắt óc tìm mưu kế nghĩ muốn trèo lên giường của anh, thời điểm trước kia, anh cũng cần giải quyết nhu cầu sinh lý, sẽ không hề cự tuyệt, còn có thể cho nhóm người kia một con số xa xỉ.
Nhưng hiện giờ, anh đã sớm tâm như tro tàn, hoàn toàn cạn sạch sức lực.
Phương Thất Tịch vẫn như cũ thật cẩn thận nhìn anh, lại giống như nghe không hiểu lời của anh nói một dạng, chỉ là lại hỏi một lần: "Người thật sự uống rượu sao?"
Cô nói chưa dứt lời, càng nói, Hỗ Sĩ Minh lại càng thấy được choáng váng đầu lợi hại, đầu óc quay cuồng, trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng lạnh.
Anh vừa rồi quả thật uống vào không ít, nhưng bình thường tửu lượng cũng không có tệ như thế. Chẳng lẽ là bởi vì tâm tình tệ nên mới thế sao, cho nên càng dễ dàng say?
Tiểu cô nương này nói không sai, anh quả thật say.
Đã hủy đi mặt mũi Ám Nhữ, anh không nghĩ muốn ở trong này tiếp tục lãng phí thời gian, đứng lên, lung lay thoáng động đi ra ngoài.
Quản lí Ám Nhữ lập tức muốn tới dìu anh: "Hỗ tổng, mở cho người một phòng ở trên lầu?"
"Cút!" Hỗ Sĩ Minh gầm nhẹ.
Ngủ ở trong này? Chẳng lẽ chờ Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi chạy đến đây khiến anh buồn bực sao?
Anh lại không ngốc.
"Chuẩn bị xe cho tôi." Hỗ Sĩ Minh xoa xoa đầu mình, vừa nói một bên lung lay thoáng động đi ra ngoài.
Vâng ạ quản lí hướng Phương Thất Tịch liếc mắt ra hiệu, ý bảo cô đi đến dìu anh một chút, chính mình ra ngoài sắp xếp xe rồi.
Phương Thất Tịch lại là cúi đầu thấp hơn, an tĩnh theo sát sau lưng Hỗ Sĩ Minh, cũng không có tiến lên đi đỡ anh.
Cô biết người này chính là Hỗ Sĩ Minh, càng biết rõ tính tình của anh rất không tốt.
Cô biết rất nhiều chuyện của anh. Cô cũng biết tình cảm của Hỗ Sĩ Minh đối với Tô Thi Thi.
Không có bất luận kẻ nào biết, cô cực kỳ hiểu biết anh.
Hỗ Sĩ Minh nghiêng ngả lảo đảo đi tới cửa, người phục vụ canh giữ ở cửa thấy Hỗ Sĩ Minh uống rượu, lập tức muốn đi đến dìu anh, lại bị Hỗ Sĩ Minh một cước đá đến trên mặt đất: "Lăn xa một chút. Ai dám đụng chạm lão tử, lão tử băm hắn!"
Khí thế ngông cuồng mười phần!
Mấy năm nay, Hỗ Sĩ Minh càng lúc càng giống người Hồng gia.
Phương Thất Tịch cúi đầu, chậm rãi theo sát.
Các công chúa khác của Ám Nhữ đã bị Hỗ Sĩ Minh đuổi việc hết. Hiện giờ tất cả hội sở cũng chỉ còn lại có một người là cô. May mà vào lúc này là ban ngày, cũng không có người khách nào, cũng không sợ dẫn tới bị người ta vây xem.
Hỗ Sĩ Minh ra khỏi hội sở trực tiếp vào một chiếc Rolls-Royce đã được quản lý chuẩn bị cho mình, người uống rượu luôn luôn không thể nói lý, đem lái xe đang ngồi vị trí lái đuổi xuống xe, tự mình ngồi vào muốn chính mình lái xe.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Thất Tịch, cô phải nghĩ nghĩ biện pháp, vừa rồi Hỗ tổng không phải đối với cô rất cảm thấy hứng thú sao? Cô đi thử xem?" Quản lí nhìn Phương Thất Tịch đứng ở bên cạnh xe trầm mặc không nói, chỉ có thể đem ngựa chết chữa cho ngựa sống rồi.
Phương Thất Tịch yên lặng nhìn xe, không biết suy nghĩ cái gì. Qua vài giây, cô mới gật gật đầu, hướng tới đầu xe đi đến, kéo cửa ra ngồi vào chỗ tay lái.
Lúc này, Hỗ Sĩ Minh vừa lúc leo đến một nửa, chính đang mắc kẹt giữa chỗ tay lái cùng chỗ kế bên tay lái, nhìn thấy ngồi vào đây một cô gái, mặt nhất thời đen: "Lăn ra ngoài!"
Phương Thất Tịch bỗng nhiên quay đầu nhìn anh một cái, híp mắt, một vẻ hung hãn: "Trở về chỗ ngồi!"
Hỗ Sĩ Minh sửng sốt, trước mắt hiện lên một gương mặt quen thuộc, vậy mà thật sự không náo loạn, cứ như vậy xám xịt trở về đến trên chỗ ngồi, cúi thấp đầu, không nói được một lời.
Ánh mắt Phương Thất Tịch tối sầm lại, khẩn trương nổ máy xe, lấy tốc độ nhanh nhất mang theo Hỗ Sĩ Minh rời đi.
Bên cạnh, thấy này toàn bộ chuyện này, quản lí sững sờ nhìn xe đang chạy xa, lòng không biết như thế nào lại run lẩy bẩy.
Ông ta nên đem chuyện này báo cáo gấp cho Bùi tổng hay không?
"Nha đầu kia vậy mà áp chế được Hỗ tổng? Mình như thế nào cảm thấy sắp gặp chuyện không may a?" Quản lí nghĩ tới nghĩ lui, vẫn lại là quyết định thông báo Bùi Dịch một tiếng.
Phương Thất Tịch mới đến Ám Nhữ ba ngày, trước ông ta tuy đã điều tra qua bối cảnh của cô, biết bối cảnh của cô rất sạch sẽ. Nhưng hiện tại nghĩ lại, cảm thấy được bối cảnh Phương Thất Tịch dường như quá sạch sẽ rồi.
Nghĩ như vậy, quản lí không khỏi đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
"Hẳn không thật sự muốn gặp chuyện không may đi?"