Nhậm Tiếu Vi liền hất tay Tô Thi Thi đang nắm tay mình ra, đứng lên mặt không chút thay đổi hướng tới bàn ăn đi đến.
Bà trước kia thật đúng là không cảm thấy được, Tô Thi Thi vậy mà dám nói như thế! Ngụy biện một đống lớn, dối trá!
"Lại nghịch ngợm rồi hả?" Bùi Dịch đi tới, nhìn đến Tô Thi Thi kia khóe miệng giấu không được ý cười, vuốt vuốt tóc của cô.
Tô Thi Thi nhíu mày, lườm anh, nhỏ giọng nói: "Dì Hồng khi dễ Tiểu Ưu, em giận quá, nhịn không được."
"Chú ý đúng mực." Bùi Dịch nhìn cô một cái, hướng tới Nhậm Tiếu Vi đi đến.
Tô Thi Thi đi qua thời điểm, bên cạnh nhìn đến Bùi Dịch đang ngồi bên cạnh Nhậm Tiếu Vi, dỗ bà vui vẻ.
"Ai, Bùi tiên sinh, làm khó anh rồi. Bất quá anh kể truyện cười, một chút đều không buồn cười." Tô Thi Thi nhìn Nhậm Tiếu Vi nói chuyện với Bùi Dịch, đáy lòng dâng lên cảm giác muốn nôn một trận.
Dáng vẻ Bùi Dịch nghiêm trang nói truyện cười, thật sự là quá nhập tâm rồi.
Nhưng Nhậm Tiếu Vi nhìn dáng vẻ này, thấy con trai đang muốn lấy lòng mình, tâm trạng nhất thời tốt rất nhiều.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến. Đoàn Tĩnh Đồng thần tốc vọt tiến vào, nhìn đến đầy bàn đồ ăn, lập tức hoan hô lên.
Tô Thi Thi mắt nhìn bên ngoài, kỳ quái hỏi han: "Bà nội đâu?"
"Bà nội đi đến nhà mấy người bạn già chơi rồi, vài ngày mới trở về, bảo em nói với chị một tiếng." Đoàn Tĩnh Đồng chạy đến bên cạnh Tô Thi Thi chỗ ngồi xuống, ghé sát vào bên tai cô, đè thấp giọng lại nói, "Em hoài nghi, bà là nhìn thấy mẹ em đến đây, bị dọa chạy mất."
"Khụ khụ... Nói bậy bạ gì đó!" Tô Thi Thi trừng mắt nhìn Đoàn Tĩnh Đồng liếc mắt một cái.
"Đoàn Tĩnh Đồng, ngồi yên." Đoàn Tĩnh Đồng đang muốn phản bác, chợt nghe tiếng anh trai mình, sợ tới mức cậu lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Cái bình dấm chua này! Cậu chỉ là cùng chị dâu nói mấy câu cũng đều không cho phép!
"Mẹ, anh, chị dâu, ăn cơm đi?" Đoàn Tĩnh Đồng nhìn một bàn đồ ăn liền nuốt nước miếng.
"Uh"m." Bùi Dịch gật đầu, nhưng đũa còn chưa có cầm lên, liền nghe Nhậm Tiếu Vi nói.
"Chờ một chút, còn có khách chưa tới." Vừa rồi nếu không phải Tô Thi Thi kéo bà, bà cũng không thể nhanh như vậy ngồi vào bàn ăn bên này.
"Có khách?" Ở đây mấy người khác, sắc mặt đều lập tức biến sắc.
Đoàn Tĩnh Đồng muốn ăn đến muốn chết rồi, lập tức liền oán giận nói: "Người nào phách lối đến như vậy, ăn cơm cũng dám đến muộn!"
"Đồng Đồng, không được vô lễ!" Nhậm Tiếu Vi nghiêm mặt nói.
Đoàn Tĩnh Đồng mất hứng chu mỏ. Tô Thi Thi lặng lẽ lôi kéo cậu, đồng thời âm thầm liếc mắt nhìn Bùi Dịch.
Bùi tiên sinh bày tỏ chính mình cực kỳ vô tội, anh thực là cái gì cũng không biết.
Qua chừng 3 phút, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện của Hồng Cầm.
"Phu nhân cùng Bùi thiếu gia đang chờ cô, nhanh lên đi vào. Tôi giúp người cất áo khoác, bên ngoài hôm nay cũng thật lạnh."
Đoàn Tĩnh Đồng nghe được tiếng Hồng Cầm nói, nhất thời liền mất hứng rồi.
Tô Thi Thi đang muốn nói chuyện, lại nghe đến cái giọng nói của người khách kia, nói cái gì đều đã quên rồi.
"Dì Hồng, cám ơn người. Là tôi đã tới muộn."
Trạm Dẫn Lan?
Tô Thi Thi vèo một phen quay đầu nhìn về phía Bùi Dịch, cười như không cười.
Bùi Dịch sắc mặt có phần đen, quay đầu nhìn thoáng qua mẹ ruột của mình.
"Cô ấy mang đồ tới cho mẹ, mời ở lại ăn bữa cơm không được sao?" Nhậm Tiếu Vi nhàn nhạt nói.
Lúc này, Trạm Dẫn Lan đã đi đến, trên tay mang theo hai cái túi rất lớn.
"Bác gái, Bùi Dịch, Bùi phu nhân, Đồng Đồng, thật có lỗi, tôi đã tới muộn." Trạm Dẫn Lan áy náy lên tiếng chào hỏi.
"Tiểu Dịch, ngây ngốc làm cái gì, mau chạy nhanh qua đón tiếp một phen." Nhậm Tiếu Vi lập tức thúc giục Bùi Dịch.
Bà vừa dứt lời, cửa phòng bệp bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Tiểu Ưu.
"Để tôi giúp cô." Tiểu Ưu nhanh nhẹn chạy vào, lập tức tiếp nhận đồ trên tay Trạm Dẫn Lan.
Trạm Dẫn Lan hơi sững sờ, không biết người nọ là như thế nào đột nhiên xuất hiện.
Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, âm thầm hướng Tiểu Ưu cười cười. Cô không nghĩ tới, Tiểu Ưu vậy mà không có đi ăn cơm.
Nhậm Tiếu Vi thấy thế, có chút mất hứng, nhưng cũng không nói cái gì, kêu hô Trạm Dẫn Lan ngồi xuống chỗ giữa bà cùng Bùi Dịch.
Lúc này, một bàn tròn, Tô Thi Thi ngồi ở giữa Bùi Dịch cùng Đoàn Tĩnh Đồng. Mà Đoàn Tĩnh Đồng một bên còn lại là Nhậm Tiếu Vi, Trạm Dẫn Lan ngồi ở giữa Nhậm Tiếu Vi cùng Bùi Dịch.
Không khí, có chút quái dị.
"Cháu vội tới đưa cho bác gái tổ yến, lại vẫn có một chút thuốc trị đau đầu, đều là cháu mang từ Âu châu sang, nghe nói hiệu quả rất tốt." Trạm Dẫn Lan thoải mái nói.
"Cháu thật có tâm rồi." Nhậm Tiếu Vi cười vỗ vỗ tay Trạm Dẫn Lan, " Mau, lại ăn cơm đi."
"Rốt cục có thể ăn." Đoàn Tĩnh Đồng cầm lấy đôi đũa, nói thầm, "Tới trễ thì thôi đi, còn làm nhiều trò vô nghĩa như vậy, tôi đều đói muốn xỉu rồi."
Đầy bàn yên tĩnh, không khí lâm vào xấu hổ.
Trạm Dẫn Lan xấu hổ đến mặt đều có chút đỏ, nhưng lại khó mà nói lại một đứa bé.
Tô Thi Thi cúi đầu cười thầm, gắp một cái chân gà lớn đặt tới trong bát Đoàn Tĩnh Đồng.
Đoàn Tĩnh Đồng ánh mắt nhất thời liền sáng, theo bản năng nhìn Bùi Dịch, sợ anh trai cậu ra lệnh một tiếng đem chân gà tịch thu lại.
"Ăn!" Tô Thi Thi ở dưới bàn đá Đoàn Tĩnh Đồng một cước.
Đoàn Tĩnh Đồng hiểu ý, cúi đầu liền gặm.
Cơ hội tốt như vậy, không ăn mới đúng là kẻ ngốc! Cậu bị cấm thịt cấm đến độ muốn khóc!
Vì thế, trên bàn xuất hiện một màn cực kỳ quỷ dị.
Tô Thi Thi cùng Đoàn Tĩnh Đồng, cúi đầu mạnh ăn, một câu cũng không nói. Mà Nhậm Tiếu Vi lôi kéo Bùi Dịch cùng Trạm Dẫn Lan, một cái vẻ tìm đề tài.
Như vậy, tựa như Tô Thi Thi cùng Đoàn Tĩnh Đồng mới đúng khách, mà Trạm Dẫn Lan là nữ chủ nhân một dạng.
"Chị còn có thể nuốt trôi?" Đoàn Tĩnh Đồng dưới chân đá Tô Thi Thi một cước, dụng ánh mắt ý bảo cô.
Chồng mình sắp bị người ta cướp đi rồi, bà chị dâu này của cậu vậy mà lại vẫn nuốt trôi!
Tô Thi Thi hí một tiếng.
Tên nhóc này vung chân cũng thật đầy đủ mạnh. Vừa lúc đá vào xương cẳng chân của cô, đau đến nỗi cô oán hận trả trở về một cước.
"Ưm... Khụ khụ..." Đoàn Tĩnh Đồng bị sặc, khụ đỏ mặt, vẻ mặt cầu xin nhìn Tô Thi Thi.
Ngu ngốc, vừa rồi đá đến người khác a!
"Mau ăn cơm đi." Bùi Dịch nhàn nhạt nói vọng qua.
Đoàn Tĩnh Đồng nhất thời hiểu rõ ra, cấp vội cúi đầu: "Đá đến anh rồi."
"Khụ khụ..." Lần này, đến phiên Tô Thi Thi bị sặc rồi.
"Tô tiểu thư cùng Đồng Đồng không có việc gì đi?" Trạm Dẫn Lan buông đũa xuống, thân thiết nhìn Tô Thi Thi hai người.
"Không có việc gì! Các người tiếp tục tán gẫu đi. Không cần phải quan tâm đến chúng tôi!" Tô Thi Thi cùng Đoàn Tĩnh Đồng cùng lúc nói ra, phối hợp được tương đương hiểu ngầm.
Hai người nói xong, đem động tác ăn cơm nhanh hơn chút.
Bọn họ có phải biểu hiện quá rõ ràng hay không?
Đúng là nghe Nhậm Tiếu Vi một cái vẻ lôi kéo Trạm Dẫn Lan nói chuyện của cô ta cùng Bùi Dịch trước kia, Tô Thi Thi thật sự nghe không nổi nữa! Chỉ nghĩ muốn khẩn trương ăn xong tránh đi.
Nhậm Tiếu Vi nhìn đến dáng vẻ Tô Thi Thi kia cúi đầu ăn cơm, trong lòng đều là khinh thường, cho rằng Tô Thi Thi rốt cục bị đả kích đến chỗ.
Cũng không quá 2 phút, Bùi Dịch liền buông đũa xuống, đối với Nhậm Tiếu Vi cùng Trạm Dẫn Lan nói: "Tôi ăn no, mọi người từ từ dùng."
"Tiểu Dịch?" Nhậm Tiếu Vi kinh ngạc không thôi.
Lúc này mới ăn không tới năm phút đồng hồ, không khỏi quá nhanh rồi!
"Mẹ, người tâm sự với Dẫn Lan nhiều một chút, cô ấy khó có được đến đây một chuyến. Phía bên con còn có chút việc bận." Bùi Dịch nói xong liền đứng lên, đồng thời xin lỗi hướng tới Trạm Dẫn Lan gật gật đầu.
Thái độ của anh quá tốt, Nhậm Tiếu Vi có thể nói cái gì?
"Cứ như vậy đi rồi?" Tô Thi Thi lờ mờ rồi.
Bùi tiên sinh, không nghĩ anh lại không khí phách như vậy!
Cô vốn dĩ nghĩ muốn chạy trước, hiện tại tốt rồi, thời cơ toàn bộ đều bị Bùi Dịch đoạt đi rồi!