Tô Thi Thi đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Dịch: "Lúc này chạy mà nói, có thích hợp hay không?"
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, thật không ngờ đến anh không có tức giận.
Anh quay đầu, nhìn vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia, trầm giọng nói: "Chuyện này là do chúng tôi lơ là, chúng tôi nguyện ý gánh vác trách nhiệm."
"Anh cho là gánh vác trách nhiệm là được sao? Anh gây ra chuyện rồi không chịu trách nhiệm đã không phải lần đầu tiên, lần trước anh uống rượu điều khiển đua xe..."
"Anh cảnh cảnh sát..." Tô Thi Thi vội vàng cắt ngang lời của hắn.
Chuyện này không xong lại lôi chuyện cũ nữa à!
Tô Thi Thi không dám nhìn tới sắc mặt của Bùi Dịch rồi. Anh có thể ở trước mặt nhiều người như vậy nhận sai đã cực kỳ không dễ dàng, vị cảnh sát giao thông này vậy mà lật lên nợ cũ, nếu lỡ Bùi Dịch thật sự nổi giận...
Tô Thi Thi ngẫm lại liền lạnh sống lưng. Cả hai lần đều là lỗi của bọn họ, nhưng mà đối với Bùi Dịch bọn họ những người này mà nói, từ đầu sẽ không sợ những thứ này.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói vang vọng mang mười phần khí thế. Thím Vương chẳng biết lúc nào chen lách đến nơi này, đối với vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia nói.
"Vị đồng chí này, cậu vừa rồi nói có phần không đúng, tôi muốn cùng cậu nói vài lời."
Thím Vương đưa tay ngăn lại ở trước mặt Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, nghiêm trang nhìn vị cảnh sát giao thông kia: "Con ngựa này quả thật là do vợ chồng bọn họ nuôi, hai người bọn họ đều bạn rộn làm việc, để cho một đứa bé lén cưỡi ngựa chạy ra ngoài quả thật không đúng. Nhưng bọn họ không phải người giám hộ của đứa bé kia, cậu cứ như vậy, cố tình làm khó dễ người ta có phải rất quá đáng rồi hay không?"
"Cậu đừng nói chuyện, trước hãy nghe tôi nói xong. Mọi người ở đây cùng phân xử nói một tiếng công bằng xem, tôi nói như vậy có phải hay không." Thím Vương ngăn lời mà vị cảnh sát giao thông muốn phản bác lại, nghiêm khắc nói.
"Tất cả mọi người không muốn xảy ra chuyện như vậy, may mắn không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Nam chủ nhân nhà người ta cũng nói, nguyện ý phụ trách, cũng không có trốn tránh trách nhiệm. Cậu nói người ta lấy tiền bạc để cho xong việc là sao đây? Cậu có biết bọn họ hàng năm nộp lên cho quốc gia bao nhiêu tiền thuế sao? Vị đồng chí này, cậu thực thi chức trách, việc này không sai. Nhưng cậu cũng phải hiểu rõ ràng nguyên nhân, không thể không phân tốt xấu liền theo phê bình người ta."
...
Bên này, Tô Thi Thi đã lôi kéo Bùi Dịch, lặng lẽ trốn rồi.
Mãi đến khi ngồi vào trong xe, Tô Thi Thi mới vỗ bộ ngực, nhẹ nhàng thở ra: "Quá khủng bố, nếu không có thím Vương, chúng ta có thể hay không bị bọn họ tống giam?"
Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn cô một cái, ngoài ý muốn liền gật gật đầu: "Sẽ."
Tô Thi Thi trừng lớn mắt: "Chuyện này một chút đều không phù hợp tác phong của Bùi tổng anh. Anh dù thế nào cũng phải nói, bọn họ dám! Rồi cho người ta diệt bọn họ!"
Bùi Dịch liếc nhìn cô một cái: "Anh là người cực kỳ chú trọng danh tiếng thương nhân."
Tô Thi Thi cười ngất, mà lại không phản bác được.
Bất quá vừa rồi tình huống như vậy thật đúng là nếu xử lý không tốt. Bùi Dịch đương nhiên có biện pháp đem chuyện này che dấu qua đi, nhưng miệng lưỡi thiên hạ đâu nào dễ dàng ngăn chặn như vậy.
Để cho một đứa bé cưỡi ngựa trên đường cái, thiếu chút nữa tạo thành đại họa, dù nói thế nào, cũng là bọn họ sai lầm. Tô Thi Thi cũng không đồng ý để Bùi Dịch ỷ vào tiền bạc, dùng thủ đoạn che dấu.
Một lúc sau, Tô Thi Thi nhớ tới một chuyện thật trọng yếu, vẻ mặt khẩn trương nhìn Bùi Dịch: "Lần này bị phạt bao nhiêu tiền?"
Cô biết, lần trước Bùi Dịch uống rượu điều khiển đua xe, bị phạt rất nhiều tiền bạc.
Bùi Dịch chân mày nhíu lại, trêu tức nói: "Tô tiểu thư, hôn lễ của em, chỉ sợ là chỉ có thể giản lược rồi."
"Cái gì?" Tô Thi Thi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Không phải nói cô muốn hôn lễ xa hoa, mà là đau lòng tiền bạc kia! Tô Thi Thi là một người cần cù kiệm tiết kiệm như thế, lúc này chỉ cảm thấy tâm đều đang nhỏ máu.
Bùi Dịch nhìn đến dáng vẻ Tô Thi Thi đau lòng đến tột cùng, tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều.
Chỉ là suy nghĩ đến người em trai nghịch ngợm kia của chính mình, có chút đau đầu.
"Tô Thi Thi, em về sau cùng Đoàn Tĩnh Đồng thông đồng với nhau nữa, anh thật sự sẽ tức giận." Bùi Dịch trầm giọng nói.
Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ: "Lần này thật chẳng liên quan tới em! Em ở thư phòng vẽ bản thiết kế, thím Vương gọi điện thoại cho em, em mới biết được nó cưỡi ngựa đi ra ngoài!"
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy chính mình so với Thị Kính còn oan hơn. Cô coi Đoàn Tĩnh Đồng như em trai ruột mà đối đãi, làm sao có thể để cho cậu làm ra chuyện nguy hiểm như vậy!
"Ngu dốt đã chết, anh không phải cái ý đó." Bùi Dịch biết Tô Thi Thi hiểu lầm, có chút bất đắc dĩ, "Đừng cùng nó đi bắt nạt người khác."
Tô Thi Thi méo miệng, lúng ta lúng túng nói: "Nói đến cùng, vẫn lại là đau lòng mối tình đầu của anh thôi."
Đúng là, Đoàn Tĩnh Đồng thái độ đối với Trạm Dẫn Lan, quả thật là vì Tô Thi Thi. Nhưng Tô Thi Thi cũng không có để cho Đoàn Tĩnh Đồng làm những thứ này.
Chẳng qua là trẻ con có vẻ mẫn cảm, muốn trút giận cho chị dâu của mình mà thôi.
Bùi Dịch nghe được Tô Thi Thi nói, đầu nhất thời liền căng thẳng, thầm cảm thấy tự mình nói sai rồi.
Trầm mặc nửa ngày, anh đột nhiên hung tợn nói: "Nếu không phải chủ ý của em, vậy thằng nhóc kia chết chắc rồi!"
"Anh đừng phạt nó, nó hôm nay chắc là sợ tới mức không nhẹ!" Tô Thi Thi lập tức bị hấp dẫn lực chú ý.
Bùi Dịch bất vi sở động.
Tô Thi Thi không có biện pháp, đành phải ra sức lấy lòng anh.
Một ván này, cuối cùng vẫn là Bùi tiên sinh hơn một chút. Tô Thi Thi về đến nhà, mới phát hiện chính mình lại bị Bùi Dịch ám toán rồi.
Bọn họ sau khi trở về không bao lâu, Đoàn Tĩnh Đồng cũng trở lại. Nói đúng ra, là bị Dương Dũng dẫn theo trở về.
Bùi tiên sinh sớm có chuẩn bị, để cho Dương Dũng vội vàng đi theo, vừa lúc bắt được Đoàn Tĩnh Đồng nghĩ muốn chạy trốn đi Đoàn gia.
Trải qua chuyện này, Nhậm Tiếu Vi cũng là cảm thấy được trên mặt không ánh sáng, biết tính tình của đứa con trai lớn, lúc này cũng không dám nói cái gì.
Sau cùng, Đoàn Tĩnh Đồng ở trong chuồng ngựa, cùng ngựa cùng nhau phạt quỳ hai giờ mới được đứng dậy.
"Ngựa quỳ, chuyện này thật đúng là chuyện lạ ở Bắc Kinh." Tần Phong nghe được tin tức đã chạy tới xem náo nhiệt, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn Ôn Ngọc bên cạnh, "Bảo bối, em hiện tại tin tưởng chưa, nuôi ngựa không tốt đó?"
Lúc trước Ôn Ngọc biết là Tần Phong ép mua ép bán Tiểu Hồng Mã của cô, đến giờ vẫn coi anh như kẻ thù. Chuyện đó, vẫn để cho cô gái nhỏ này canh cánh trong lòng.
Ôn Ngọc mơ hồ nhìn trong chuồng ngựa, nửa ngày mới có vẻ đăm chiêu nói: "Nhưng mà em cảm giác, chuyện này giống như không phải vấn đề do ngựa."
Tần Phong bị nói làm cho á khẩu không trả lời được, trừng mắt một cái nhìn Tô Thi Thi bên cạnh cười trộm: "Không sai, đây là vấn đề giáo dục. Thi Thi, em là như thế nào giáo dục con cái đây?"
Tô Thi Thi mặt bá liền đen, trừng mắt nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, lập tức kéo Ôn Ngọc qua: "Ngọc, tôi cùng cô nói, Tần Phong trước đây đối với thư ký Lưu của Bùi Dịch, chính là cái người ngực đặc biệt lớn kia, cảm thấy hứng thú rồi. Anh ta mỗi lần đến, đều phải xem vài lần."
"Tô Thi Thi! Anh liều mạng với em!" Tần Phong mặt bá liền đen, nhưng đâu nào có công phu đi tìm Tô Thi Thi tính sổ, lập tức đi dỗ Ôn Ngọc rồi.
"Em ấy là trả thù anh, hắt nước bẩn vào anh! Bảo Bảo, em cũng không thể tin tưởng em ấy!"
Ôn Ngọc lui về sau một bước, cảnh giác nhìn Tần Phong, cực kỳ thật sự nói: "Đối với anh cảm thấy được, anh quả thật thích ngực lớn."
Cô nói xong, yên lặng cúi đầu nhìn thoáng qua ngực 34c của chính mình, cực kì ủy khuất: "Anh mỗi ngày nhào nặn, đem chỗ đó của em đều đã cương cứng sưng lên nhiều như vậy!"
"Phụt..." Tô Thi Thi đang dùng trà, trực tiếp phun ra. Bùi Dịch liền đứng ở bên cạnh cô, Tô Thi Thi một cái không chú ý, toàn bộ đụng phải trên người anh.
Bùi Dịch sắc mặt tối đen một mảnh.
Tần Phong thấy tình huống không đúng, kéo Ôn Ngọc bỏ chạy.
"Không có nhân tính!" Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt.
Nơi xa, quỳ ở trong chuồng ngựa Đoàn Tĩnh Đồng, cũng thiếu chút nữa cắm đầu ngã trên phân ngựa.
"Mình là trẻ con, mình không nên biết những thứ này." Đoàn Tĩnh Đồng cúi đầu, quỳ được thẳng tắp.
Mà hôm nay chuyện cưỡi ngựa trên đường gây ra chấn động toàn Bắc Kinh, trước tiên truyền tới tai anh em Hỗ Sĩ Minh.
Hỗ Minh Phỉ nghe được tin tức này khi đó, trực tiếp nhịn không được: "Anh, người vì cái gì không cho em hành động? Vì cái gì lại nhường đường cho cái cô Trạm Dẫn Lan kia!"