Trong phòng nghỉ giành cho khách quý yên tĩnh vô cùng, đến một cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe được.
Nhậm Tiếu Vi ngồi ở trên ghế, lạnh lùng nhìn về phía trước, không biết đã ngồi bao lâu. Mà Hỗ Sĩ Minh đã sớm rời đi, lúc này trong phòng nghỉ chỉ có một mình bà.
Thật lâu sau, Nhậm Tiếu Vi mới hồi phục tinh thần lại, nhưng mà quả đấm của bà nắm chặt, thân thể đang không ngừng run rẩy
Đó là phẫn nộ!
Vô cùng phẫn nộ!
"Bùi Dịch, con vì cái gì nhất định phải cùng mẹ đối nghịch! Chúng ta mới đúng là người nhà!" Nhậm Tiếu Vi nhắm mắt lại, lửa giận như là muốn từ trong cổ họng phùn ra.
Bà dùng thật lớn khí lực, mới khiến cho chính mình khắc chế cảm xúc.
"Phu nhân?" Lúc này ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Hồng Cầm đi đến, nhìn thấy Nhậm Tiếu Vi lại vẫn ngồi ở trên ghế sofa, không khỏi có chút kỳ quái.
"Hồng Cầm." Nhậm Tiếu Vi hít sâu một hơi, đối với Hồng Cầm nói, "Đi thông báo thiếu gia, để cho nó lập tức đi Đoàn gia gặp tôi, chúng ta lập tức trở về."
"Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?" Hồng Cầm thấy Nhậm Tiếu Vi sắc mặt không đúng, nhất thời có chút sốt ruột hỏi.
Nhậm Tiếu Vi lại lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Không nên hỏi đừng hỏi!"
Hồng Cầm cả kinh, sợ tới mức tạm thời quên động tác khác.
Nhậm Tiếu Vi chưa từng giữ dằn với bà ta, đây là làm sao vậy? Vừa rồi Hỗ Sĩ Minh tới cùng đối với phu nhân của bà ta nói gì rồi!
Nhưng mà Hồng Cầm nhìn Nhậm Tiếu Vi sắc mặt u ám, đánh chết bà cũng không dám hỏi tới, chỉ là trong lòng kỳ quái cực kỳ.
Phu nhân của bà ta luôn luôn tao nhã, tính tình lại tốt, làm sao có thể chợt đột nhiên như vậy?
Bên kia Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi trở về, vừa mới ngồi vào trong xe, di động Bùi Dịchg liền vang lên.
"Dì Hồng." Bùi Dịch nhận điện thoại, nhàn nhạt nói một tiếng, không biết nói gì đó Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, nói một tiếng biết rõ liền cúp điện thoại.
"Anh muốn về Đoàn gia một chuyến, em trước cùng Đồng Đồng trở về." Bùi Dịch ghé vào trán Tô Thi Thi hôn một cái, an ủi, "Buổi tối trở về bồi thường cho em."
"Này, có trẻ con ở đây!" Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên, đẩy đẩy anh đi ra ngoài, "Mau đi đi, chú ý an toàn."
Bùi Dịch gật đầu, rất nhanh đã đi xuống xe.
Chỉ là còn chưa tới kịp đóng cửa xe, liền thấy một cái bóng đen chớp lóe, Tiểu Vịnh không chút khách khí nhảy lên xe, ngay sau đó Đại Cẩu Tử cũng nhảy lên.
Tô Thi Thi thấy thế, không khỏi tức cười, hai tên gia hỏa này thật đúng là biết quan sát tình huống. Bùi Dịch vừa đi liền chạy tới, vừa rồi Bùi Dịch có ở đây, hai tên gia hỏa kia ngồi chồm hổm ở bên ngoài động cũng không dám động.
Tô Thi Thi thấy bọn chúng vừa lên xe liền ở trên ghế ngồi lim dim, chỉ là quay đầu nhìn thoáng qua Đoàn Tĩnh Đồng ngồi ở bên cạnh, khẽ cau mày.
Vừa rồi Đoàn Tĩnh Đồng vậy mà không có cười nhạo cô!
"Đồng Đồng?" Tô Thi Thi nhẹ nhàng kêu Đoàn Tĩnh Đồng một tiếng, từ khi trở về, Đoàn Tĩnh Đồng vẫn cực kỳ trầm mặc.
Đầu cuối thấp xuống, có vẻ không vui, đi theo bên cạnh bọn họ, một câu đều không có nói qua.
Đoàn Tĩnh Đồng vẫn như cũ cúi đầu, không biết có nghe đến tiếng Tô Thi Thi gọi hay không, như vậy có vẻ bất lực lại thương cảm.
Tô Thi Thi ngồi sát lại, kéo cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vỗ, cũng không có nói nữa.
Chú Lý khởi động xe, bên tai trong lúc này chỉ nghe đến tiếng xe chạy, bên trong xe cực kỳ an tĩnh, an tĩnh để cho Tô Thi Thi có chút lo lắng.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua Đoàn Tĩnh Đồng núp ở trong lồng ngực mình, trong mắt hiện lên quét xuống thương tiếc.
Năm đó cô còn nhỏ, tận mắt thấy qua Đoàn Kế Hùng mang theo người đến ức hiếp bà nội cô, cái loại đau xót này, chỉ có tự mình trải qua mới biết được.
Đoàn Tĩnh Đồng đúng là tuổi tác so với cô năm đó, lại vẫn nhỏ như vậy...
"Chị dâu." Bên trong xe bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, Đoàn Tĩnh Đồng vậy mà chủ động kêu Tô Thi Thi một tiếng chị dâu.
"Uh"m." Tô Thi Thi vẫn như cũ vỗ nhẹ lưng của cậu, thấp giọng ừ một tiếng.
"Chị... Không thể không cần ở riêng sao?" Đoàn Tĩnh Đồng trong giọng nói mang theo một phần thật cẩn thận, nói cực kỳ nhẹ. Như là sợ bị người khác nghe được một dạng, hoặc như là sợ Tô Thi Thi tức giận.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, cúi đầu nhìn cậu: "Ở riêng?"
Đoàn Tĩnh Đồng hốc mắt bá một phen liền đỏ, gật gật đầu, đáng thương tội nghiệp nói: "Chị vừa rồi cùng cha cãi nhau, các người không phải là muốn ở riêng sao? Cũng không thể không ở riêng sao, chúng ta chẳng lẽ không phải người một nhà sao? Người một nhà nên là cùng một chỗ."
"Người một nhà nên là cùng một chỗ..." Tô Thi Thi trong đầu oanh một tiếng, nước mắt như là không thể khống chế một dạng, mà lại muốn trào ra khỏi vành mắt.
Cô mạnh ngẩng đầu lên, vẫn cứ đem nước mắt ép trở về. Chỉ là mũi cay cay, trong lòng thực ra là khổ sở như thế.
Người một nhà...
Đây là một cái từ có bao nhiêu êm tai. Cô không nghĩ tới, nhiều người cùng cô có quan hệ huyết thống như vậy, Đoàn Tĩnh Đồng thực ra là người đầu tiên nói như vậy với cô.
"Người một nhà nên là cùng một chỗ!" Tô Thi Thi mạnh ôm lấy Đoàn Tĩnh Đồng, nước mắt mãnh liệt.
Cô đã từng hy vọng lâu như vậy, luôn luôn nói cho chính mình bọn cô là người một nhà, bọn họ hẳn không tàn nhẫn như thế, nhưng mà sau cùng những người đó đều đã hận không thể giết chết cô.
Bọn họ dùng phương pháp tàn nhẫn nhất bức cô đi vào đường chết, nếu không gặp được Bùi Dịch, có lẽ cô hiện tại cũng sớm đã đến địa ngục.
Đúng là hiện tại một đứa bé mười tuổi, vậy mà bộ dạng ủy khuất như vậy, giọng nói chân thành như thế nói cho cô, bọn họ là người một nhà! Hẳn muốn bọn họ cùng một chỗ!
"Nhưng mà nhóc con à, em không biết, kỳ thật không phải cha em đang ép chị, hiện tại là chị đang ép bọn họ." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói, nước mắt giống như trân châu đứt dây, không ngừng rơi xuống, chảy vào trong cổ Đoàn Tĩnh Đồng.
Đoàn Tĩnh Đồng cảm thấy được Tô Thi Thi đang khóc, khổ sở oa một tiếng, cũng khóc lớn lên.
Cậu vẫn còn nhỏ như vậy, từ đầu cũng không biết thế giới của người lớn có bao nhiêu tàn khốc. Cậu chỉ biết là anh trai của cậu, cùng cha của cậu cãi nhau, bọn hắn về sau khả năng liền không còn là người một nhà
Cậu thật sợ hãi.
Cậu mới vừa rồi có thể đi theo Đoàn Kế Hùng về Đoàn gia, nhưng mà cậu lại không có đi. Tô Thi Thi ngay từ đầu thật sự cho rằng, Đoàn Tĩnh Đồng sợ về Đoàn gia. Nhưng mà hiện tại xem ra, từ đầu là Đoàn Tĩnh Đồng muốn tới an ủi cô.
Đoàn Tĩnh Đồng cho rằng, cô bị cha cậu ức hiếp rồi.
Tô Thi Thi khóc đến không kịp thở, trong lòng giống như là có một cây dao tại xuyên vào người vậy, đau đến nói không ra lời.
Cô mềm lòng rồi! Cô thật là không có tiền đồ, nhưng mà cô thật sự mềm lòng, đối với một đứa trể chỉ mới mười tuổi như vậy, cô làm sao có thể ác độc nói cho cậu biết chân tướng tàn khốc này đây?
Tô Thi Thi không hối hận toàn bộ những chuyện chính mình làm, Đoàn gia có hôm nay toàn bộ đều là trừng phạt đúng tội.
Nhưng lúc cô nhìn thấy người đang núp ở trong ngực cô, đứa bé này khóc đến thương tâm như thế, lòng của cô làm sao có thể cứng rắn được đây?
Đoàn Tĩnh Đồng là cực kỳ nghịch ngợm, nhưng trên thực tế, cũng chỉ là ngay từ đầu đối Tô Thi Thi có chút thành kiến. Càng về sau luôn luôn thích bám theo Tô Thi Thi, lại vẫn quật cường, không nghĩ muốn để cho Tô Thi Thi phát hiện.
"Đứa bé ngốc." Tô Thi Thi ôm Đoàn Tĩnh Đồng, vừa khóc vừa cười.
Ít nhất, trong số những người cùng cô có quan hệ huyết thống, hiện tại có một người là thật tâm đối xử với cô.
"Đứa bé ngốc, chuyện này đến đây kết thúc, tổn thương cũng có kể dừng lại rồi." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.
Kỳ thật vừa rồi lúc ở trong garage tầng ngầm kia, lúc bắt đầu cùng Đoàn Kế Hùng nói những lời này. Tô Thi Thi đã ở trong lòng quyết định, cùng Đoàn gia nhiều ân oán như vậy đã hoàn toàn kết thúc.
Đoàn gia, chung quy không còn là Đoàn gia trước kia. Đoàn Kế Hùng cũng vì những sai lầm trước đây của mình mà phải trả giá thật nhiều, mà Đoàn Chấn Ba hiện tại nghèo rớt mùng tơi, đã chuộc tội.
"Mẹ, ông ngoại, bà ngoại. Cứ như vậy kết thúc, mọi người hẳn là vừa ý đi?" Tô Thi Thi nhìn cảnh vật ngoài của sổ xe đang rớt lại phía sau, ở trong lòng thì thào nói.
Mà bên kia, Bùi Dịch so với Đoàn Kế Hùng nhanh hơn, trước một bước về đến Đoàn gia, sau đó cùng Nhậm Tiếu Vi đi đến phía sau nhà chính.
"Con theo mẹ đến thư phòng!" Nhậm Tiếu Vi vừa thấy con trai mình đến lại cao giọng nói, lập tức xoay người liền hướng tới thư phòng đi đến.
Bùi Dịch nhìn đến sắc mặt mẹ mình, lòng mạnh trầm xuống
Xem ra nên tới đúng là vẫn phải tới.