Tô Thi Thi lúc biết tin tức này, đang ở cùng Tiểu Ưu mua hàng tết. Điện thoại, là Bùi Dịch gọi tới.
Tô Thi Thi sửng sốt vài giây, tâm tình không biết như thế nào, lại một chút cũng không thoải mái.
"Em lần này có phải hơi quá đáng rồi hay không?" Tô Thi Thi thật cẩn thận hỏi han.
Cực kỳ rõ ràng, Nhậm Tiếu Vi là bị tức quá nên mới bỏ đi. Bà vẫn đều đã không thích Tống Trọng Hạo bọn họ. Hai ngày này, Tống Trọng Hạo Đức An cùng Đoàn Tĩnh Đồng ba người, thiếu chút nữa đem nhà cho hủy đi.
Nhậm Tiếu Vi bệnh choáng váng đầu đều đã tái phát rồi.
"Anh cũng có phần." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm ổn của Bùi Dịch, "Không cần nghĩ nhiều, là lão già kia phái người tới đón."
"Uh"m." Tô Thi Thi không biết Bùi Dịch là đang an ủi chính mình hay vẫn thật là Đoàn Kế Hùng phái người tới đón mẹ chồng cô về, tóm lại, chuyện này đã thành kết cục đã định.
Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, nói: "Vậy anh đi đón bà nội trở về đi."
"Bà nội đã trở lại." Bùi Dịch nói.
Tô Thi Thi sửng sốt, nửa ngày không nói gì.
Cô vẫn đều biết, Bùi tiên sinh năng lực hành động là khủng bố. Cũng không biết mẹ chồng cô khi biết chính mình chân trước mới vừa đi, con bà liền đi đem bà nội của vợ về, có thể càng thêm tức giận hay không.
Bùi Dịch còn nói hai câu, liền cúp điện thoại. Truyện được cập nhật và đăng tải duy nhất tại wattpad và fb của Ryeo, các bạn có gì thắc mắc có thể inbox trực tiếp để được giải đáp. Tô Thi Thi mua một chút đồ tết cần dụng gì đó, đưa vào tràn đầy một xe, mới cảm thấy mỹ mãn đi về nhà.
Liền tính cô cần kiệm tiết kiệm, cô dù sao vẫn lại là một người phụ nữ. Phụ nữ, thích mua sắm đã là bản tính trời sinh.
Lúc quản gia mang theo các nhân viên an ninh đến khiên đồ đạc về, nhìn đến kia tràn đầy một xe đồ vật, giật nảy mình.
Quản gia có chút buồn cười.
Bùi phu nhân thật là không mua thì thôi, một khi mua liền kinh người a!
"Quản gia, đồ đã sau cốp xe đều là quà tết cho mọi người, ông giúp tôi đi phân một phen." Tô Thi Thi cầm đồ cô mua cho Bùi Dịch cùng bà nội, cùng quản gia nói một tiếng, liền đi vào trong nhà.
"Cảm ơn phu nhân!" Quản gia cười cảm ơn, khi ông mở cốp xe lên nhìn đến quà Tô Thi Thi mua cho bọn họ khi đó, nhất thời cảm động không thôi.
Mỗi món lễ vật đều có một tấm thiệp giấy, mặt trên viết tên khác nhau.
Quản gia phát hiện, những thứ quà này đều là chủ tâm vì bọn họ mà chọn, mỗi một dạng đều đã cực kỳ thích hợp bọn họ.
Tô Thi Thi dụng tâm rồi.
"Tiểu Trương, mau, lấy đi phân phát cho người, là tiên sinh cùng phu nhân đặc biệt mua cho mọi người." Quản gia hốc mắt có chút ướt át.
Ông ở Đoàn gia làm việc hai mươi mấy năm, từ khi mẹ con Bùi Dịch chưa có tới Đoàn gia, trước đó cũng đã ở Đoàn gia làm việc. Bây giờ lễ vật ông nhận được, cũng không phải là món đồ quý nhất mà chủ nhân tặng cho, nhưng mà để cho ông cảm động nhất.
Tô Thi Thi tuy nhiên cũng không nói gì qua, nhưng vẫn đều cực kỳ quan tâm bọn họ. Tỷ như quà đưa cho quản gia, chính là cái đai mát xa thắt lưng.
Quản gia có bệnh đau thắc lưng rất nghiêm trọng, hễ đến ngày mưa sẽ đau nhức. Ông không nghĩ tới, Tô Thi Thi yên lặng đem này toàn bộ đều đã nhớ ở trong lòng.
Tô Thi Thi cũng không biết, chính mình hành động để cho quản gia bọn họ cảm động như thế.
Cô cầm lễ vật đi vào thời điểm, liền nhìn đến bà nội cô cùng Bùi Dịch đang ngồi ở trên ghế sofa dùng trà.
Tô Thi Thi đi qua, đem lễ vật đặt ở trên bàn trà, cười nói với Phương Ngọc Hoa: "Bà nội, người nếu còn không trở lại, còn hẳn sẽ phải đi đem người cướp về rồi!"
Phương Ngọc Hoa sắc mặt hơi khó xử, lườm cô một cái, cười nói: "Bùi Dịch vừa rồi nói với bà, hai đứa tính toán muốn có con rồi hả?"
Tô Thi Thi ngơ ~
Đề tài này còn không có bắt đầu, như thế nào lại đột nhiên bị nhắc đến rồi!
Phương Ngọc Hoa thấy cô không nói lời nào cũng không để ý, vui vẻ nói: "Nói như vậy, hai đứa sang năm hôn lễ liền muốn sớm một chút cử hành, chẳng thế thì đến lúc đó bụng lớn rồi sẽ bất tiện."
"Bà nội..." Tô Thi Thi mặt liền hồng lên, âm thầm nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái.
Lại tiền trảm hậu tấu, mỗi lần đều đã đem bà nội cô làm lá chắn! Truyện được cập nhật và đăng tải duy nhất tại wattpad và fb của Ryeo, các bạn có gì thắc mắc có thể inbox trực tiếp để được giải đáp. Bùi Dịch khóe miệng cong cong, khóe mắt mang theo ý cười, tâm tình cực tốt.
Tô Thi Thi cảm thấy được chính mình nên biểu đạt một chút ý kiến, lời còn không có nói ra, đã bị bà nội cô chặn đứng tất cả đường đi.
"Con sang năm đã 24 tuổi rồi, lúc này đối với người phụ nữ khả năng sinh đẻ là tốt nhất, đối với con cái sau này lớn lên cũng càng tốt. Các con đã đăng ký kết hôn, các phương diện điều kiện đều đủ đầy đủ ổn định, về sau cũng cần phải có con, kia vì cái gì hiện tại không tính toán muốn sinh?"
Tô Thi Thi đau đầu, rất muốn cùng Bùi Dịch đánh một trận.
Quá âm hiểm, vậy mà tìm bà nội cô làm sứ giả.
Tô Thi Thi hiểu biết tính tình của bà nội, bà nội cô xuất thân là tiểu thư khuê các, tính tình tốt, nhưng mà cực kỳ bướng bỉnh. Bà có thể đem bất kỳ một chuyện gì phân tích đến làm cho người ta á khẩu không trả lời được.
Tô Thi Thi bỗng nhiên cực kỳ hoài niệm dáng vẻ bà nội cô đi khuyên bảo người ta, nói không dùng đến não liền nói ra rồi.
"Con nghĩ muốn cùng Bùi Dịch hiện tại sống vài năm thế giới hai người."
"Thế giới hai người là cực kỳ tự do cực kỳ lãng mạn, nhưng con từng nghĩ qua chưa, nếu mang theo con mình cùng các con sinh hoạt, không phải càng thú vị hơn sao? Con cùng Bùi Dịch đều là người từ nhỏ sống trong gia đình không hoàn mỹ, các con nội tâm thiếu khuyết cảm giác an toàn của gia đình. Loại này bất an sẽ vô hình ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của con các con."
"Thừa lúc tuổi còn trẻ, sớm một chút hưởng thụ gia đình, khả năng thích ứng cũng nhiều chút. Các con khả năng không tin, tuổi tác càng lớn, cái loại cảm giác thiếu hụt này sẽ càng mạnh. Đến lúc đó muốn bù lại, đã muộn rồi."
Tô Thi Thi hơi há mồm, nói không ra lời.
Phương Ngọc Hoa trong mắt hiện lên quét xuống đau lòng, bà biết cháu gái của mình vẫn đều đã rất sợ gia đình, cô thậm chí đối với chuyện về cha đã hình thành bóng mờ, thật sự là Đoàn gia cho cô thương tổn quá lớn.
Phương Ngọc Hoa chậm rãi nói: "Bây giờ đúng là có rất nhiều người thích sống thế giới hai người, thậm chí không tính toán muốn sinh con. Nhưng Thi Thi, mỗi gia đình tình huống đều khác nhau. Con cùng Bùi Dịch, cần có đứa bé mang cho các con dũng khí."
"Dũng khí..." Tô Thi Thi thì thào nói.
Cô không thể không thừa nhận, bà nội cô về phương diện thuyết phục người đặc biệt lợi hại. Cô không cách nào phản bác.
Tựa như Phương Ngọc Hoa hiểu cô vậy, Tô Thi Thi chẳng qua muốn bà nội cho cô một lý do mà thôi.
Tô Thi Thi tuy cùng Bùi Dịch đã trở thành vợ chồng hợp pháp, nhưng cảm thấy được trong lòng vẫn lại là vắng vẻ, không quá chân thật.
Có lẽ, bọn họ thật sự cần một đứa bé đến cho cô dũng khí.
"Các con ngẫm lại xem, thừa dịp tuổi còn trẻ sinh con đi, về sau con của hai đứa lớn, các con tuổi tác lại vẫn cực kỳ trẻ. Chẳng thế thì, con ba mươi mấy tuổi mới sinh con, đứa bé mới mười tuổi, các con liền hơn bốn mươi rồi."
"Sớm một chút sinh con, quá vài năm, lúc các còn còn không đến ba mươi tuổi, là có thể mang theo con mình đi du lịch nhìn xem thế giới, có thời gian nhiều năm như vậy hưởng thụ cuộc sống gia đình trọn vẹn, đây là một chuyện phi thường hạnh phúc."
Tô Thi Thi ngồi yên, sau cùng chậm rãi lấy hai tay bưng kín mặt.
Cô hối hận rồi.
Cô từ đầu liền cự tuyệt không được cái loại hấp dẫn này. Cự tuyệt không được sự hấp dẫn của một đứa bé mang đến hạnh phúc.
Sô pha đối diện, Bùi Dịch một mực quan sát đến biểu tình của Tô Thi Thi. Thẳng đến lúc này, anh mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Trời biết, anh vừa rồi có bao nhiêu khẩn trương.
Tuy từ rất lâu anh đã nói đến chuyện muốn sinh con, Tô Thi Thi không có cực kỳ phản đối, nhưng mà anh biết nút thắt trong lòng Tô Thi Thi vẫn chưa gỡ được.
Lúc này thấy đến động tác cùng biểu tình của Tô Thi Thi, Bùi Dịch mới thật sự yên tâm.
Anh không khỏi ảo tưởng đến hình ảnh bà nội vừa rồi nói đến chuyện mang theo con cái đi du lịch xem thế giới, khóe miệng chậm rãi càng cong lên, ánh mắt càng thêm mềm đến nổi có thể chảy ra nước.
Như vậy, thật sự không tệ.
Tô Thi Thi cũng đang ảo tưởng đến cuộc sống hạnh phúc đó, sang năm mới, toàn bộ tựa hồ càng thêm tràn ngập hấp dẫn, trong lòng hơn một tia chờ mong.
Nhưng Tô Thi Thi thề, cô chờ mong tuyệt đối không phải đi Đoàn gia đón tết.
Cô cho rằng qua năm mới, mẹ chồng cô đã mệt mỏi chuyện gây khó dễ cho bọn họ, tạm thời sẽ yên ổn qua cái tết này. Nhưng nào biết đâu rằng, sáng sớm ba mươi, liền nhận được thiệp mời của Đoàn gia đưa qua.
Mời Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đi nhà chính của Đoàn gia ăn bữa cơm đoàn viên.
"Bữa cơm đoàn viên... Em như thế nào cảm thấy được, là Hồng Môn Yến vậy." Tô Thi Thi buồn bực cực kỳ.