Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh đã sớm tìm được vật liệu rồi phải không?” Tô Thi Thi vui sướng ôm cánh tay Bùi Dịch, trong mắt như có trăm hoa đua nở, sáng rực khiến cho người ta mở mắt ra được.

Bùi Dịch lặng im không tiếng động quay đầu, rất muốn để cho cô gái này mắt nhắm lại

“Một người bạn ở nước ngoài vừa lúc còn trữ một chút vật liệu này, nên hỏi mượn.” Bùi Dịch trầm giọng nói.

“Anh thật sự là quá tuyệt vời!” Tô Thi Thi mạnh ôm lấy Bùi Dịch, kiễng chân hôn lên môi anh một cái, cười chạy lên phía trước.

Chỉ là chạy vài bước, cô lại quay đầu nhìn anh, cười hì hì nói: “Bùi tiên sinh, sau này làm chuyện tốt phải nhất định phải lập tức nói cho tôi biết!”

Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ.

Nếu biết vật liệu này hôm qua đã về kịp thì đã không có chuyện với Hỗ Sĩ Minh rồi!

Bất quá may mắn vẫn kịp, bằng không anh thật đúng là không có cách nào ăn nói với cô gái nhỏ này.

Sau khi tháo dỡ vật liệu cần dùng xuống, Tô Thi Thi cùng nhân viên xây dựng ở đây trao đổi một hồi tiến độ công trình rồi mới yên tâm rời đi.

Bên trong xe, cô đột nhiên nhớ tới một vấn đề, quay đầu nhìn Bùi Dịch: “Vừa rồi chúng ta từ xây dựng Minh Đỉnh chuyển ra đống vật liệu kia đâu rồi? Sao không thấy? Rất nhiều vật liệu nơi này đều dùng được.”

Bùi Dịch vừa nghe, sắc mặt liền trầm tiếp xuống, lành lạnh nói: “Em rất muốn?”

Lại là câu này...

Tô Thi Thi sáng suốt ngậm miệng lại.

Đúng là - -

Cô thật sự tò mò cực kỳ. Vừa rồi Bùi Dịch đột nhiên phun ra một câu “Ý kiến hay”, rồi anh giống như gửi tin nhắn cho ai đó, rồi mấy xe vật liệu đã không thấy tăm hơi.

Cô trộm nhìn qua Bùi Dịch, nhìn thấy anh đang mím môi, dáng vẻ không thèm tính toán gì cả, cô nhiều lần muốn hỏi nhưng cuối cùng đành đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Gần đây tâm tư của người đàn ông này càng ngày càng cổ quái, cô vẫn lại là ít chọc mới tốt.

Đợi lúc về đến Xây dựng Tiệp Khắc, Tô Thi Thi lên tiếng chào hỏi liền nhảy xuống xe, giống như sau lưng đang bị sói đuổi theo vậy.

Bùi Dịch nhìn bóng lưng đang chạy trốn của cô, ngầm có chút buồn cười.

Anh liền thích dáng vẻ cô mười phần tinh lực như vậy.

Bên này, Tô Thi Thi vừa đi vào đại sảnh lầu 1 của Xây dựng Tiệp Khắc, liền cảm giác không khí có chút không đúng.

Trong lòng cô căng thẳng, hẳn không là kia người điên đuổi tới đây chứ?

Cô nghi hoặc đi vào thang máy, ấn tầng 15, còn không có ra khỏi thang máy, mobile phone liền vang lên

“ALo?”

“Thi Thi cô trước đừng trở về công ty, cảnh sát đến đây!” Đổng Tiêu Tiêu ở đầu bên kia điện thoại khẩn trương nói.Giọng nói của cô rất nhỏ, hiển nhiên là sợ bị người khác nghe được.

Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, xem ra mọi chuyện so với cô tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

Nhưng mà - -

Đã không còn kịp rồi.

Tô Thi Thi còn không có phản ứng kịp, cửa thang máy liền mở ra rồi.

Cô ngẩng đầu liền thấy có hai vị cảnh sát đang đứng ở cửa, bây giờ đi đã không còn kịp rồi.

“Cô là Tô Thi Thi?” Hai vị cảnh sát nhìn thấy Tô Thi Thi, nghiêm mặt hỏi.

Tô Thi Thi gật đầu đi ra ngoài, vừa định hỏi tình huống một chút, liền nghe trong văn phòng truyền ra tiếng kêu khóc của Khúc Hồng Mai.

“Tôi thật là bị oan uổng! Tôi là bị Tô Thi Thi gọi qua đó hỗ trợ thôi, tôi cái gì cũng không biết.”

“Tô Thi Thi cô là kẻ tiện nhân, cô vậy mà hãm hại tôi! Cô mau nói rõ ràng cho tôi, chuyện lấy vật liệu kia tới cùng là sao chứ!” Khúc Hồng Mai nhìn thấy Tô Thi Thi, liền giống người điên một dạng hướng tới cô bổ nhào đến.

Vị cảnh sát bên cạnh lập tức giữ chặt cô ta lại, quát khẽ nói: “Cô lập tức trật tự một chút cho tôi!”

Cái tình huống này - -

Thật đúng là so với dự liệu muốn đặc sắc hơn rất nhiều!

Tô Thi Thi thiếu chút nữa cười ra tiếng, quay đầu nhìn về phía Đổng Tiêu Tiêu đang lo lắng nhìn chính mình liếc mắt ra hiệu.

Sau khi nhìn thấy cô nghịch ngợm nháy mi mắt, liền yên lặng xoay người đi vào văn phòng tổ 1, an ủi Ôn Ngọc kia lúc nghe được Tô Thi Thi gặp chuyện không may liền khóc rồi.

“Tô tiểu thư, phiền toái mời cô nói rõ một chút. Khúc tiểu thư nói là cô hãm hại đúng không?” Một vị cảnh sát đi đến trước mặt Tô Thi Thi hỏi.

“Hãm hại?” Tô Thi Thi làm ra bộ dáng cực kỳ không hiểu, “Có thể nói cho tôi biết trước tới cùng là xảy ra chuyện gì hay không?”

“Tô Thi Thi cô hiện tại muốn giả vờ vô tội phải không? Cô vừa rồi cùng Bùi Dịch di chuyển đi mấy loại vật liệu kia, từ đầu liền không phải là Hỗ phó tổng cho cô lấy, hiện tại bên kia đã báo cảnh sát nói chúng ta trộm của họ! Cô đúng là kẻ tiện nhân, cô quả nhiên là không có lòng tốt!”

Khúc Hồng Mai nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô ta sắp tức hộc máu luôn rồi, khó trách trước đó Tô Thi Thi thái độ đối với cô ta đột nhiên thay đổi lớn như vậy, thì ra là muốn ám hại cô ta!

Cô ta thật sự là heo, vậy mà bị Tô Thi Thi lừa!

“Xin Khúc tiểu thư nói chuyện chú ý chừng mực, phần văn kiện kia là do cô ký tên.” Một vị cảnh sát đối với loại người đàn bà chanh chua chửi đổng này có chút nhìn không vừa mắt, nhíu mày nói.

“Tôi... Đó là cô ấy để cho tôi ký tên, tôi cái gì cũng không biết.” Khúc Hồng Mai khẩn trương nói.

Sao lại ngu ngốc vênh váo ký cái bản kia chứ, thật sự hại chết chính mình rồi!“Cái kia... Chuyện này mà nói quả thật là tôi nhờ Khúc tiền bối đi hỗ trợ.” Tô Thi Thi thật có lỗi nói.

“Các người xem đi, chính cô ấy cũng đã thừa nhận rồi...” Khúc Hồng Mai lập tức hung hãn hơn, nhưng mà lời của cô ta còn chưa nói xong, lại nghe Tô Thi Thi nói.

“Tôi vốn là muốn đi đến chỗ Hỗ phó tổng mượn một chút vật liệu, nhưng mà sau cùng cũng không có lấy đi cái vật liệu kia, điểm ấy tất cả mọi người đều có thể làm chứng.” Cô quay đầu nhìn Khúc Hồng Mai, “Đúng không, tiền bối?”

“Cái này...” Khúc Hồng Mai ngầm cắn răng, cái phần vật liệu kia Tô Thi Thi quả thật không hề động đến.

“Còn những cái khác, tôi lúc ấy chỉ cùng Bùi Dịch nói chuyện, tình huống cụ thể cũng không biết.” Tô Thi Thi mặt không đỏ tim không đập mạnh nói.

Cô quả thật không có nói láo, lúc ấy Bùi Dịch đứng ở bên cạnh cô, khí thế quá mạnh mẻ, cô chỉ lo đi lấy lòng anh làm gì quan tâm đến xung quanh chứ.

Mà còn theo góc độ người ngoài nhìn vào, cũng quả thật là như vậy.

“Cô... Cô...” Khúc Hồng Mai sắp giận đến ngất luôn rồi, “Đây đều là âm mưu, là bọn họ đã sớm tính kế chu toàn, chính là vì muốn hãm hại tôi...”

“Khúc Hồng Mai, cô cho là mình là ai vậy? Thi Thi cùng Bùi tiên sinh rảnh rỗi đến nỗi đi tới hại cô sao?” Bên cạnh có đồng nghiệp nhìn không được rồi.

Bọn họ tuy nhiên biết Tô Thi Thi cùng Khúc Hồng Mai không hợp, nhưng mà cho tới nay đều là Khúc Hồng Mai lòng dạ hẹp hòi gây khó dễ cho Tô Thi Thi.

Hiện tại chuyện này nói không chừng liền là Khúc Hồng Mai muốn hãm hại Tô Thi Thi, cố ý nói như thế.

“Các người...” Khúc Hồng Mai tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, quay đầu nhìn tổ trưởng của mình cầu cứu.

Tương Tinh Oánh thấy cô ta quay sang cầu cứu mình, yên lặng xoay đầu qua một bên, coi như không thấy.

Khúc Hồng Mai tức đến nỗi mi mắt đều nhanh đỏ, lúc này vậy mà không ai giúp cô ta.

Bọn cảnh sát thấy thế, đối với Khúc Hồng Mai nói “Như vậy phiền toái Khúc tiểu thư theo chúng tôi đi một chuyến đi.”

“Tôi là bị oan uổng, các người có thể đi diều tra, những cái vật liệu kia là bị Tô Thi Thi bọn họ mang đi, các người đi thăm dò liền biết!” Khúc Hồng Mai ôm lấy cái bàn, chết sống không chịu đi.

Tô Thi Thi nghĩ đến mớ vật liệu kia không biết bị mang tới địa phương nào rồi, mạnh mẽ run run một phen, đột nhiên cảm thấy được Bùi Dịch quả thực quá khủng bố rồi.

Hiện tại có tính là chết không đối chứng không? Đống vật liệu kia không thấy nữa, người ký tên lại là Khúc Hồng Mai.

Dù sao có Bùi Dịch chống lưng, bọn họ có điều tra cũng không tra không đến chỗ Tô Thi Thi.

Một vị khác cảnh sát đối với Tô Thi Thi nói: “Tô tiểu thư dù sao lúc ấy cũng có mặt, phiền toái theo chúng tôi lấy một phần khẩu cung. Nếu có cần mà nói, đến lúc đó lại vẫn mời cô trong cục cảnh sát nói rõ một chút tình huống.”

Tô Thi Thi hoàn hồn, cười tít mắt nói: “Đương nhiên.”:,

Nhìn Khíc Hồng Mai sợ tới mức sắc mặt tái mét, Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng thay cô ta cầu nguyện.

Đắc tội ai cũng đừng đắc tội Bùi Dịch. Cô vốn dĩ chỉ là muốn để cho Khúc Hồng Mai chịu chút giáo huấn, nhưng lại không nghĩ tới sẽ làm chuyện này lớn đến vậy.

“Kỳ quái, anh phí công lớn như vậy đào hố cho Khúc Hồng Mai, chuyện này thật có phần không thể hiểu nổi mà?” Tô Thi Thi nhíu mày, chính đang cảm thấy kỳ lạ, liền nghe bên kia Khúc Hồng Mai đột nhiên hô.

“Là Đoàn tổng giám sai tôi làm! Cô ta nghĩ muốn lấy đi vật liệu kia để giá họa cho Tô Thi Thi, thật sự chẳng liên quan tới tôi!”

Quả nhiên - -

Tô Thi Thi giựt giựt khóe miệng.

Chú Bùi, một ván này người toàn thắng rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK