Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người cô độc cho dù đi xuyên qua ở trong đám người, vẫn như cũ sẽ cảm giác được lạnh.

Hỗ Sĩ Minh nhiều đi một bước, liền cảm giác trong cơ thể mình nhiệt lượng nhiều xói mòn thêm một phần, trong lòng như là có cái gì cũng đang dần dần rời đi.

Cái người con gái duy nhất đời này anh yêu thâm sâu, khả năng liền thật sự về sau trời nam đất bắc.

Không biết trên bình đài đã xảy ra cái gì, chợt bộc phát ra một trận tiếng hoan hô, lập tức là đồng thời kêu la: "Bùi phu nhân Bùi tiên sinh hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái..."

Trái tim Hỗ Sĩ Minh, liền hung hăng xiết chặt lại như vậy.

Anh đem mũ lưỡi trai kéo xuống thêm thấp hơn một chút, cũng làm giảm không được đau đớn trong lòng. Ký ức từ lúc quen biết Tô Thi Thi tới nay từng chút từng chút hiện lên trong đầu, hối hận mười năm, tự trách chính mình mười năm, nhưng vẫn là không bỏ xuống được.

Để cho cô không cần lại nhớ mong, bất quá là muốn để cho cô triệt để buông bỏ trách nhiệm. Nhưng lòng của anh thì sao?

Cũng là thật sự buông xuống đi?

Chỉ là tới cùng là có chút không cam lòng.

Hỗ Sĩ Minh ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời chói mắt soi rọi xuống, khiến người ta không mở mắt ra được.

Trong đầu anh lóe ra ánh sáng trắng, trong cơ thể có cái gì rộn rạo.

Chân dài không không tự giác bước nhanh hơn, từ trong đám người náo nhiệt thoát ra ngoài, ngồi lên xe đã sớm đậu ở ven đường.

Tất cả mọi người đắm chìm trong bầu không khí náo nhiệt, dường như người nào cũng đều không có chú ý tới sự xuất hiện của người đàn ông này.

Anh trước đi một chuyến đến siêu thị gần đó mua chút đò đạc, mười phút sau, đi ô-tô đi tới trang viên "Thi Dịch", cũng không kêu mở cửa, trực tiếp dùng xe tông thẳng vào tường trang viên.

Chỉ nghe oanh một tiếng vang dội, tường bị va chạm tạo ra một lỗ thủng lớn. Land Rover đầy đủ rắn chắc, đầu xe lõm xuống, người lại không có việc gì.

Hỗ Sĩ Minh xuống xe, mặt không chút thay đổi đi vào trong nhà.

Các nhân viên an ninh nghe tin mà đến đều đã lờ mờ, khẩn trương mang theo côn điện xông tới.

Hỗ Sĩ Minh gần như là một đường đánh đi vào. Tại Hồng gia đường lăn lộn năm năm, thân thủ đã sớm không phải người bình thường có thể sánh bằng, tuy cũng bị thương chút ít, nhưng vậy mà không một ai ngăn được.

Đi đến nhà chính, lấy ra bình sơn xịt từ siêu thị mua tới bắt đầu hướng trên tường phun.

"Bùi Dịch là heo!"

Tất cả vách tường, tất cả đều phun lên, toàn bộ đều là lời mắng Bùi Dịch.

Tô Thi Thi anh là không nỡ mắng, nhưng mắng Bùi Dịch kia là không lưu tình chút nào. Cái gì khó nghe đều viết lên hết.

Động tác của anh rất nhanh, phá hoại xong liền bỏ chạy. Các nhân viên an ninh khập khiễng chạy đến trong nhà vừa thấy, một đám mặt mũi trắng bệch.

"Ôi mẹ ơi, chuyện này tới cùng là kẻ điên nào từ đâu chạy tới gây ra?"

"Tôi thấy người này sao lại giống Hỗ Sĩ Minh Hỗ tổng như thế?"

"Hẳn không là thật đi?" Các nhân viên an ninh đúng là nghe qua những cái chuyện xưa của Hỗ Sĩ Minh cùng Bùi gia, một đám sắc mặt càng trắng, khẩn trương đem tình huống sắp xếp lại một lần nữa liền hướng Bùi Dịch báo cáo một lần.

Mà Hỗ Sĩ Minh đã sớm chạy không còn chút tung tích, lướt qua tựa như một trận gió.

Anh đến quậy phá trang viên Thi Dịch xong, mở ra chiếc Land Rover kia chạy thẳng đến trung tâm thành phố.

"Bùi Dịch, hi vọng anh tuổi còn trẻ như thế không mắc bệnh cao huyết áp, chẳng thế thì bị tôi chọc tức đến phải tiến vào bệnh viện liền xấu hổ rồi." Hỗ Sĩ Minh một cước đạp xuống chân ga, thẳng đến Hội sở lớn nhất Bắc Kinh- - Ám Nhữ.

Hội sở cao cấp này đúng là lúc trước để cho Tô Thi Thi không vui thật lâu, anh đã sớm nhìn không vừa mắt rồi.

Hỗ Quân Nhạc đã sớm nói qua với anh, Ám Nhữ hiện giờ là thằng em hộ kia của anh đang quản lý. Một khi đã như vậy, anh liền không khách khí rồi.

"Hỗ... Hỗ tổng?" Quản lý Ám Nhữ nghe nói có người chỉ đích danh tên họ nói muốn gặp chính mình, còn tưởng rằng là ai nghĩ muốn trong này vợ chồng Bùi thị kỷ niệm kết hôn gây sự, nhưng đến chỗ trong phòng bao vừa thấy, lúc này liền trừng lớn mắt.

Lúc này, Hỗ Sĩ Minh đang ngồi ở trên ghế sofa bằng da thật trong phòng bao cao cấp nhất, giống như vua chúa hai mắt liếc xéo ông ta, lạnh giọng nói: "Như thế nào, không nhận ra ai rồi hả?"

"Biết chứ! Sao có thể không biết người được! Người có cái gì muốn dặn dò?" Quản lí cúi đầu khom lưng, một chút cũng không dám đắc tội.

Hiện giờ nơi này đúng là do người Hỗ gia quản lý, người sáng suốt vừa thấy liền biết Bùi gia cùng Hỗ gia đã sớm giải hòa, mà còn hiện giờ quan hệ không tầm thường, người nào dám đắc tội? Huống chi Hỗ Sĩ Minh là ai? Vị này trước kia đúng là người ở Bắc Kinh dậm chân một cái có thể để cho toàn bộ Bắc Kinh rung chuyển.

Thậm chí đến giờ, vị tôn đại thần này cũng khiến cho Hồng gia đều phải nhúng nhường ba phần, bọn họ ai dám thất lễ với anh ta?

"Đem loại rượi tốt nhất lên đây, kêu thêm mấy cô gái tốt nhất đến." Hỗ Sĩ Minh tùy ý tựa vào ở trên ghế sofa, lạnh lùng nói.

"Được, tôi lập tức đi chuẩn bị cho người, người chờ." Quản lí nói xong vừa muốn đi ra.

"Đợi một chút." Hỗ Sĩ Minh bỗng nhiên gọi lại ông ta, khóe miệng gợi lên quét xuống nụ cười quỷ dị, "Đem tất cả công chúa nơi này đều đã kêu tiến vào."

"Tất cả?" Quản lí đáng thương có phần theo không kịp lối suy nghĩ của anh.

Hỗ Sĩ Minh mặt sa sầm: "Như thế nào, nghe không hiểu?"

"Nhưng mà bây giờ còn không buôn bán, bên trong hội sở cũng chỉ có mấy vị công chúa ở đây..."

Hỗ Sĩ Minh cái gì cũng chưa nói, chỉ là lạnh lùng trợn mắt nhìn ông ta. Quản lí không dám từ chối: "Tôi lập tức đi làm."

Một phần rất lớn công chúa sẽ ở trong nhà trọ do hội sở sắp xếp, cách nơi này tương đối gần, một cuộc điện thoại có thể để cho các cô liền.

Còn một phần ở khá xa, quản lí cũng không dám sơ suất, gọi hết tất thảy, để cho các cô đều đã khẩn trương đến đây.

Người nào cũng không biết Hỗ Sĩ Minh tới cùng là tới làm gì, nếu lỡ anh thật rảnh rỗi muốn kiểm tra danh sách một phen, biết có người không tới, vậy đến lúc đó lại vẫn không biết sẽ nháo loạn như thế nữa

Người nào cũng biết, vị ôn đại thần này tính cách âm tình bất định, tính tình kém đến vô cùng.

Nhóm người công chúa làm việc trong hội sở rất nhanh liền chạy đến. Vừa tiến đến nhìn thấy là Hỗ Sĩ Minh, một đám kích động đều nhanh hét lên.

Hỗ Sĩ Minh chỉ là nhàn nhạt quét mắt qua các cô liếc nhìn một cái, chính mình rót một ly rượu, lạnh lùng nói: "Ở phía trước xếp thành hàng, không cần ầm ĩ."

Mấy vị mỹ nữ đưa mắt nhìn nhau, không rõ đây là cái ý tứ gì.

"Hỗ tổng, để cho Hồng Hồng giúp người rót rượu... A!" Có vị mỹ nữ kia nghĩ muốn quan hệ gần hơn chạy đến câu dẫn anh, nhưng còn chưa nói xong, Hỗ Sĩ Minh vung chai rượu liền ném qua, ầm một phen đập bể ở trên đầu cô ta, nhất thời máu chảy thành dòng.

Hỗ Sĩ Minh nhìn cũng chưa từng nhìn liếc mắt một cái, lạnh giọng nói: "Đưa đi bệnh viện."

"Vâng, vâng!" Quản lí kinh tâm động phách chạy vào, ôm lấy người bỏ chạy, trong lòng đều nhanh khóc đến kêu cha gọi mẹ rồi.

Vị tổ tông này quả nhiên là tới đập phá mà!

Trong phòng bao nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi người đến thở không dám thở mạnh.

Hỗ Sĩ Minh an vị ở trên ghế sofa tự rót tự uống một mình.

Bùi Dịch bên kia liên tiếp nhận được báo cáo, con ngươi thâm thúy của anh hình như có ánh sáng lóe ra, quay đầu nhìn thoáng qua vợ yêu nhà mình đang chăm chú xem tiết mục, nghĩ nghĩ, ghé sát vào bên tai cô báo cáo tình hình thực tế.

Tô Thi Thi tươi cười nhất thời cứng đờ, quay đầu chấn kinh nhìn Bùi Dịch, nhưng mà cũng không có quá bất ngờ, ít nhiều vẫn lại là có phần chuẩn bị tâm lý.

"Đừng làm khó dễ anh ta." Tô Thi Thi nói.

Bùi Dịch gật đầu, đối với người đang đợi lệnh ở đầu bên kia điện thoại nói: "Thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của anh ta, giữ chân anh ta, đợi chút tôi đi qua."

Quản lí ở đầu bên kia điện thoại đều nhanh khóc.

Vẫn còn thỏa mãn toàn bộ yêu cầu? Vị tổ tông này không đơn thuần là đến đây đập phá, đó là đang phá gỡ luôn nơi này mà!

Nhìn cái gì anh ta đều bắt lỗi!

Người này đây là ghét bỏ nơi này thô tục muốn đến phá mà. Nhóm người mỹ nữ này muốn khí chất có khí chất muốn dung mạo có dung mạo, lần lượt đều bị anh phê bình một lần, sau cùng, đem tất cả mọi người đuổi việc hết rồi!

Không sai, một người cũng không còn, toàn bộ đều đã đuổi việc rồi!

Hội sở cao cấp nhất ở Bắc Kinh vậy mà một nàng công chúa cũng không còn, truyền ra ngoài không phải cũng bị người cười đến rụng rúng à?

Không đúng!

Anh ta hình như còn để lại một vị mỹ nữ. Lúc này, chính đang say khướt lôi kéo tay con gái nhà người ta không rời.

"Ánh mắt của cô rất đẹp, cũng như cô ấy." Hỗ Sĩ Minh híp mắt, dơ tay xoa ánh mắt vị mỹ nữ kia.

Đây là một tiểu cô nương nhìn qua tuổi tác cực kỳ nhỏ, mặt đỏ hồng, mang theo e lệ cực kỳ sợ hãi, khi tay anh ta muốn sờ lên chính mình thời điểm, lập tức giữ chặt rồi sau đó một cái cắn xuống.

Khuôn mặt này lật chuyển, so với Tô Thi Thi năm đó vẫn còn nhanh hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK