Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng khách rộng mở, thỉnh thoảng vang lên từng đợt tiếng khóc nức nở rất nhỏ.

Tần Như Ngọc ngơ ngác nhìn cô gái ngồi ở trên ghế sofa cúi đầu bụm mặt nức nở, đầu óc ong ong, đến bây giờ vẫn lại là cảm thấy được có chút không thể tin.

Cô từ nhỏ sinh ra lớn lên trong gia đình giàu có, vừa được hai mươi tuổi chịu suy sụp lớn nhất chính là Bùi Tĩnh. Không lo ăn mặc, không người đánh chửi, bình an khoái khoái lạc lạc lớn lên. Cô chưa bao giờ biết trong cuộc đời này, còn có người phụ nữ địa vị lại hèn mọn như vậy.

"Trước khi chị gả cho hắn ta, đã biết hắn là người như vậy, vì cái gì vẫn còn gả?" Tần Như Ngọc hỏi

Tiểu Lan khóc đến càng thêm thương tâm hơn, nức nở nghẹn ngào nói: "Trong nhà nghèo khó, cha mẹ tôi muốn để cho em trai cưới vợ, không có biện pháp đành phải để cho tôi gả ra ngoài trước."

Tần Như Ngọc còn tuổi nhỏ, trong lòng lại hiện lên quét xuống hoang vắng, lẩm bẩm nói: "Vậy chị cũng không nên cam chịu."

Tiểu Lan cắn môi, không nói gì.

Tần Như Ngọc biết tự mình nói sai, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi biết tôi không thể dùng lập trường chính mình đi thay chị suy xét. Hiện tại chị đã quyết định rời khỏi hắn, như thế chúng tôi nhất định sẽ giúp chị."

"Cảm ơn." Tiểu Lan cúi đầu, một bên lau nước mắt vừa nói, "Tôi nghĩ muốn giành con trở về."

"Dựa theo chị nói, hắn không có công việc, còn có khuynh hướng ngược đãi, chị nếu là tìm được cái công việc có thu nhập ổn định, tỷ lệ giành quyền nuôi con liền rất cao."

"Nhưng mà tôi cái gì đều không biết..." Tiểu Lan trên mặt hiện lên quét xuống ngượng nghịu.

Cô ta học đến trung học liền bỏ học rồi. Về sau liền đến nhà máy đi làm, làm chút công việc lắp ráp đơn giản. Nhưng mà ở một chỗ như Bắc Kinh, cô ta không trình độ không có năng lực, muốn tìm đến công việc rất khó.

Tần Như Ngọc nhìn cô gái trước mắt này cúi đầu chỉ biết khóc, bỗng nhiên trong lúc đó liền cảm thấy được có chút vô lực cùng tức giận.

Cái gì bảo tôi cái gì đều không biét làm? Người khác cho dù khó khăn khổ cực thế nào cũng nuôi lớn con mình, nhưng như thế nào cô lại luôn cảm giác cô gái trước mắt này chỉ là một mực nghĩ nhờ người khác giúp cô ta đem tất cả mọi chuyện đều làm giúp.

"Chị đem việc chị có thể làm viết trên giấy, tôi giúp chị tìm xem có cái công việc gì thích hợp với chị." Tần Như Ngọc từ trong túi xách lấy sổ ghi chép cùng bút đưa cho cô ta.

Tiểu Lan tiếp nhận, đem sổ ghi chép đặt ở trên bàn trà, cúi đầu viết.

Tần Như Ngọc ghé sát vào vừa thấy, phát hiện chữ của cô ta viết được rất đẹp mắt, trong lòng ít nhiều vui vẻ một chút.

Chỉ là khi cô xem đến tờ giấy Tiểu Lan viết khi đó, trên mặt tươi cười cứng đờ, có kích thích nghĩ muốn quay đầu liền đi.

Chỉ thấy Tiểu Lan viết:

Biết giặt quần áo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, phía sau có ghi chú, ghét mấy chỗ không sạch sẽ.

Biết làm nông, nhưng mà trong nhà hàng năm thu hoạch không cao.

Biết làm lắp ráp, nhưng mà tay chân tương đối chậm.

Ngoài ra không biết làm gì khác.

Tần Như Ngọc nắm chặt tờ giấy, hít một hơi thật sâu nói: "Tôi sẽ thay chị xin viện trợ xã hội trước, giúp chị vượt qua cửa ải khó khăn. Chị hoặc là một lần nữa học một nghề gì đó, hoặc là đi học tập nữ công gia chính một đoạn thời gian. Sở nghiên cứu chúng tôi có một chút sản phẩm mới, vừa lúc muốn tìm đầu nhập, tôi có thể cho chị làm người trung gian. Như vậy chị cũng được có cái bảo đảm."

"Gia chánh?" Tiểu Lan nghe xong trên mặt hiện lên quét xuống ngượng nghịu.

Đó không phải là đi làm người giúp việc sao? Cô ta đã ở trong nhà chồng làm nhiều năm người giúp việc, bây giờ còn muốn đi làm người giúp việc cho người khác sao?

Nhưng mà nhìn đến Tần tiểu thư sắc mặt đã có chút không vui, cô ta cũng không dám nói gì, hơi gật đầu nói: "Tôi sẽ cố gắng."

Mà cô ta không biết, Tần Như Ngọc cho cô ta công việc này đã là công việc rất nhiều người tha thiết ước mơ. Sở nghiên cứu bọn họ là chuyên nghiên cứu các đồ dùng liên quan đến sinh hoạt thường ngày. Có bao nhiêu công ty gia chánh muốn tranh nhau theo chân bọn họ hợp tác, mà cô đem cái cơ hội tốt này cho Tiểu Lan. Đúng là hiển nhiên, cô gái trước mắt này cũng không có ý thức được điểm này.

Tần Như Ngọc cũng không tính toán cùng cô ta giải thích rõ ràng điểm này, miễn cho cô ta nổi lên tâm tư khác, chỉ là cổ vũ cô ta đừng buông tha.

"Chuyện chồng của chị dẫn người đến gây chuyện, chị nếu sợ hãi mà nói có thể không cần ra mặt. Chúng tôi sẽ xử lý tốt." Tần Như Ngọc thay đổi cách nghĩ trước đây.

Trước khi tới, cô còn muốn để cho Tiểu Lan ra mặt đem người khuyên đi, nhưng mà hiện tại xem ra cách này không quá hiện thực.

Tiểu Lan cảm thấy được nhận một cái ân tình lớn như vậy từ Bùi Tĩnh cùng Tần Như Ngọc, cảm thấy dù sao cũng phải làm chút chuyện, vội nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ đi khuyên hắn, sẽ nói rõ mọi chuyện với mọi người.

Kỳ thật trong lòng cô ta cũng biết chồng của cô ta có thể nói ra những lời khó nghe gì.

"Vậy cám ơn chị." Tần Như Ngọc nghe cô ta nói như vậy, trong lòng vẫn lại là vui mừng, "Bất quá chúng tôi không ép buộc chị, dù sao con của chị cũng còn đang ở trên tay hắn. Hai ngày này chị liền đợi ở chỗ này, có tình hình gì chúng tôi sẽ thông báo cho chị biết."

"Thật sự rất cảm tạ các người." Tiểu Lan đem Tần Như Ngọc tiễn tới cửa, đối với bóng lưng của cô nhìn thật lâu.

Cô ta nằm mơ cũng muốn trở thành người như Tần Như Ngọc vậy. Xinh đẹp có khí chất, tuổi trẻ tràn ngập ý chí tiến thủ, cả đời không cần vì tiền phát sầu, cũng không cần chịu đựng bất luận kẻ nào ức hiếp.

Mà nghĩ đến chính cô ta, trong mắt cô ta không khỏi hiện lên quét xuống ảm đạm. Ở trong thôn bọn họ, cô ta là là cô gái có khí chất tốt nhất, cũng là cực kỳ có tri thức. Tuy trước khi cô ta bị gã đi liền biết, người chồng tương lai của chính mình là kẻ tính tình không người tốt. Nhưng mà dù sao cũng là người ở Bắc Kinh cái thành phố lớn như vậy, chuyện này đối với bọn họ, mấy cô gái trong thôn mà nói, là làm mơ cũng không dám nghĩ muốn

Cho nên cô ta gả cho hắn. Nhưng mà cô ta không nghĩ tới sau khi gã cho hắn, đó là mỗi ngày mỗi đêm ngược đãi.

Mà cô ta cũng không biết, Tần Như Ngọc là không thiếu tiền bạc, nhưng cô dụng tiền bạc từ mười tuổi về sau luôn tự chính mình đi kiếm, ăn được khổ hẳn không so với cô ta ít.

Tần gia không nuông chiều con cái, người khác nên học cái gì bọn họ vẫn giống như người ta học cái đó, thậm chí muốn so với người khác học được nhiều hơn.

Từ việc Tần Như Ngọc có khả năng ghi nhớ như một cuốn Bách Khoa Toàn Thư liền có thể thấy được, cô là có bao nhiêu dụng công. Mà những thứ này, Tiểu Lan vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

Bùi Tĩnh rất nhanh liền biết được chuyện Tần Như Ngọc đến tìm Tiểu Lan, sau khi nghe xong điện thoại củaTiểu Lan gọi đến, mày của cậu từ từ nhíu lại.

"Tiểu nha đầu vậy mà một chút cũng không nói với mình." Bùi Tĩnh thừa nhận, cậu quả thật rất bất ngờ.

Trước kia Tần Như Ngọc chỉ là một việc nhỏ xíu cũng sẽ chạy đến nói với cậu, huống chi là loại chuyện cùng cậu có quan hệ này, chỉ mong sao dùng hết mọi biện pháp để có thể chạy đến bên cạnh cậu.

Nhưng mà năm năm qua, Tần Như Ngọc giống như chuyện gì cũng đều đã không cùng cậu nói rồi.

"Thì ra đã qua năm năm." Bùi Tĩnh lắc đầu, tạm thời đem những cái chuyện khách thường này cho đè ép xuống.

Lúc này Ngải Lâm gõ cửa tiến vào, đối với cậu nói: "Tạm thời đem những người đến gây rối đó cho khuyên đi rồi, bất quá xem bộ dạng này bọn họ không tính toán dừng lại, mà là muốn muốn cùng chúng ta đánh lâu dài rồi."

"Đi thăm dò xem có người ở phía sau xúi giục hay không. An tĩnh nhiều năm, có chút người muốn kìm nén không được rồi." Bùi Tĩnh lạnh giọng nói.

Ngải Lâm trong lòng căng thẳng, nhất thời hiểu rõ ra, gật đầu đi ra ngoài, khẩn trương sắp xếp người đi điều tra.

Rất nhanh liền có tin tức. Cô ta đứng ở trong phòng làm việc đối với Bùi Tĩnh nói: "Là một đường chủ của Hồng đường đứng sau xách động."

Ngải Lâm nhíu mày nói: "Hồng gia cùng Tần gia không phải..."

"Hỗ Sĩ Minh rời đi thời gian dài như thế, Hồng gia những người đó lên da non ngứa mình rồi." Bùi Tĩnh lãnh nghiêm mặt nói.

Ngải Lâm nghĩ thầm Hỗ Sĩ Minh không phải là anh họ của người sao?

"Chúng ta nên xử lý như thế nào?" Ngải Lâm hỏi. Chuyện này có liên quan đến Hồng gia, cô ta cũng không dám tự tiện quyết định.

"Chờ." Bùi Tĩnh phun ra một chữ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Cậu phải đợi người nọ quậy lớn chuyện, nhìn xem thái độ Hồng Hưng Nhiên.

Đã nhiều năm như vậy, giao ước giữa Tần Phong cùng Hồng Hưng Nhiên lúc trước đã không còn bền chắc như thế. Cậu muốn biết, năm năm sau Hồng gia là có thái độ gì.

Cậu cầm ra điện thoại tìm đến một dãy số quen thuộc lại xa lạ nào đấy bấm gọi đi.

"Anh thực không tính toán trở về?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm tà mị: "Tô Thi Thi tính toán gả cho tôi sao?"

"Anh nằm mơ đi." Bùi Tĩnh lạnh giọng nói.

"Một khi đã như vậy, tôi trở về đó làm cái gì?"

Bùi Tĩnh sửng sốt, rồi sau đó trầm giọng nói: "Anh đã xác định muốn rời khỏi Hồng gia rồi hả?"

"Kỳ hạn năm năm đã đến, nếu còn không rời khỏi đây, cái lão già đang ở tù kia phỏng chừng phải nhảy ra ngoài." Hỗ Sĩ Minh lười biếng nói.

"Tôi hiểu được." Bùi Tĩnh nói xong không nói gì thêm nữa, sắp cúp điện thoại thời điểm, đầu bên kia Hỗ Sĩ Minh lại nói thêm, "Bọn họ quậy đến lùm xùm, Hồng Hưng Nhiên không ngốc như thế."

"Uh"m." Bùi Tĩnh lên tiếng, nghĩ nghĩ hỏi, "Anh xử lý Hồng Tinh Huy thế nào rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK