Bùi Dịch cùng cô bà nội ở bên cạnh nói nhỏ thương lượng hồi lâu, sau cùng đem sự tình toàn bộ đều đã định tiếp xuống.
Tô Thi Thi đêm đó liền đi khách sạn ở.
Đợi Phương Ngọc Hoa rời đi, Tô Thi Thi cười như không cười nhìn Bùi Dịch: "Bùi tiên sinh, anh còn không biết đêm nay chú rễ và cô dâu là không thể gặp mặt đi?"
"Cho nên, anh đêm nay phải ở lại chỗ này ngủ."
Bùi Dịch mặt chải quét liền đen.
Anh hiện tại trở về cùng bà nội nói anh thay đổi chủ ý được không?
Bùi Dịch yên lặng nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, nửa ngày kìm nén ra một câu: "Em đừng vội, anh nghĩ biện pháp."
Tô Thi Thi dở khóc dở cười: "Chỉ có một đêm, anh lại không nỡ như thế sao?"
Bùi Dịch mím chặt môi.
Được rồi, là anh không nỡ, được chưa!
Bùi Dịch quả thật không biết Phương Ngọc Hoa để cho Tô Thi Thi là vì nguyên nhân này - - Tân Lãng cùng tân nương trước khi kết hôn vậy mà không thể gặp mặt!
"Đây là cái quy củ quái dị gì chứ!" Bùi Dịch đang cùng Tần Phong gọi điện thoại thời điểm, khó chịu nói
Đầu bên kia điện thoại, Tần Phong bởi vì mấy ngày Ôn Ngọc tình huống dần dần tốt lên, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, cười trêu ghẹo nói: "Cậu nên thấy may mắn đi. Tôi nghe nói có địa phương, mười tháng trước khi kết hôn cũng không để cho nam nữ hai bên gặp mặt. Càng không cần phải nói những cái này kết hôn động phòng thời điểm mới gặp lần đầu tiên."
Bùi Dịch trầm mặc một hồi lâu, kìm nén ra hai chữ: "Có bệnh!"
Tần Phong bật cười: "Bình tĩnh. Muốn tới cái party chia tay thời kỳ độc thân hay không?"
Bùi Dịch khinh thường nói: "Tôi sẽ đem đề nghị của cậu nói cho Ôn Ngọc."
"Cậu dám!" Tần Phong bụp liền cúp điện thoại.
Bùi Dịch thu hồi điện thoại, xoay người theo bản năng muốn đi tìm Tô Thi Thi. Đột nhiên nhớ tới Tô Thi Thi giờ phút này ở trong khách sạn, tâm tình nhất thời càng thêm khó chịu.
Trong phòng bệnh cao cấp bệnh viện thành phố, Hồng Tinh Huy chính đang ký xong một phần văn kiện, lạnh lùng nhìn trợ lý.
"Tô Thi Thi đến ở khách sạn rồi hả?" Hồng Tinh Huy hỏi.
Trợ lý nhìn đến sắc mặt của hắn, trong lòng nhất thời cả kinh, vội vàng nói: "Nhị thiếu, bây giờ người ngàn vạn lần đừng đi chọc bọn họ. Đại thiếu gia ngày mai còn muốn đi tham gia hôn lễ của bọn họ."
"Anh là anh, tôi là tôi." Hồng Tinh Huy lạnh giọng nói.
Hắn ở trên tay Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch ăn lớn thiệt thòi như vậy, làm sao có thể cứ như vậy bỏ qua. Hắn cho tới bây giờ đều là nhe răng tất báo!
Trợ lý đều nhanh khóc, sốt ruột vội vàng nói: "Trong nhà các trưởng bối đặc biệt dặn dò qua, hôn lễ của Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi tuyệt đối không thể quấy rối, người phải yên tĩnh một chút!"
Hồng Tinh Huy vẻ mặt triệt để lạnh xuống: "Cậu tới cùng là người của ai? Nếu muốn làm chó của anh tôi như thế, liền không cần đi theo tôi rồi."
Trợ lý khẩn trương giải thích: "Nhị thiếu, nếu tôi không phải sợ người gặp chuyện không may, tôi làm sao có thể biết rõ để cho người không vui lại vẫn cùng người nói những thứ này? Trách nhiệm của tôi, không phải là đem tất cả tình huống đều đã phân tích cho người nghe sao?"
"Ra ngoài!" Hồng Tinh Huy phiền toái khoát tay, nằm ở trên giường bệnh nhìn trần nhà, không biết có nghe được lời trợ lý nói hay không.
Trợ lý một giây đồng hồ cũng không dám nán lại, cấp rút vội vàng lui lại ra ngoài.
Đến bên ngoài phòng khách nhỏ, ngẩng đầu liền thấy được Hồng Hưng Nhiên ngồi ở trên ghế sofa dùng trà.
"Đại..."
Hồng Hưng nhiên làm cái động tác ngăn lại.
Trợ lý vội vàng đem câu nói kế tiếp cho nuốt trở vào.
Hồng Hưng Nhiên nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt một cái, nhẹ giọng hỏi: "Nó không chịu nghe?"
Trợ lý khó xử gật gật đầu
Hồng Hưng Nhiên phóng hạ Cốc trà, thợ dài, từ trong túi áo lấy ra một lọ thuốc đặt đến trên bàn trà: "Xem đúng giờ gian để cho nó uống."
"Đây là thuốc ngủ?" Trợ lý cả kinh.
Hồng Hưng Nhiên ngẩng đầu yên lặng nhìn trợ lý: "A Ngôn, cậu từ nhỏ lớn lên ở Hồng gia. Mười tuổi thời điểm cha tôi để cho cậu đi theo Tinh Huy, cậu hẳn là coi nó như là em trai ruột của mình một dạng đi."
Vị trợ lý tên là Hồng Kỳ Ngôn vội vàng gật đầu: "Đại thiếu gia, tôi đối với Nhị thiếu gia tuyệt đối không có hai lòng, đối Hồng gia cũng không có hai lòng."
"Cậu không cần khẩn trương như thế." Hồng Hưng Nhiên khoát tay, tính tình tốt nói, "Tôi không phải Tinh Huy, cậu không cần khẩn trương như thế. Nó gần đây đang việc làm quan hệ lợi hại ra sao, tôi tin tưởng trước tôi đã cùng cậu nói rất rõ ràng rồi."
"Tôi hiểu rõ." Hồng Kỳ Ngôn chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán đều đã tuông ra rồi.
Tất cả mọi người nói Hồng Hưng Nhiên là thân sĩ, bọn họ quả thật cũng không từng thấy qua anh ta phát giận. Nhưng dù nói như thế nào, anh ta cũng là đại thiếu gia Hồng gia, hắn từ nhỏ liền khiếp sợ anh ta.
Hồng Hưng Nhiên vẻ mặt vẫn như cũ nhàn nhạt, nói: "Nếu Tinh Huy ngày mai phá hủy hôn lễ của Bùi Dịch, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Hồng gia. Anh ta hiện tại là không cách nào cùng Hồng gia đối nghịch, nhưng Hồng gia cũng như vậy không thể không nề hà anh ta. Hỗ gia cùng Đoàn gia chính là ví dụ trước mắt, chờ anh ta khôi phục nguyên khí, Hồng gia sẽ theo sau."
Hồng Hưng Nhiên nói xong tiện đứng lên, ngữ khí nghiêm túc rất nhiều: "Cho nên, không cần lại đối địch với bọn họ."
"Nhưng mà, nếu cho Nhị thiếu gia uống thuốc ngủ, khi cậu ấy tỉnh táo lại, nhất định sẽ làm ra chuyện càng thêm khủng bố." Hồng Kỳ Ngôn lo lắng nói.
Hồng Hưng Nhiên thở dài: "Hiện giờ cũng không có biện pháp khác rồi. Nếu không làm như vậy, các người là canh chừng không được nó."
Ngay tại Hồng Hưng Nhiên không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn, phía ngoài phòng bệnh cùng cửa bị đẩy ra, một cô gái dẫm xuống giày cao gót đi đến.
"Chuyện này, để tôi tới xử lý đi."
"Tân Đồng?"
"Lại tiểu thư?"
Hồng Hưng Nhiên cùng Hồng Kỳ Ngôn nhìn thấy người phụ nữ này, đều có chút ngoài ý muốn.
Hồng Hưng Nhiên rất nhanh liền phản ứng lại, cảm kích nhìn cô ta một cái: "Làm phiền cô rồi."
Anh ta nói xong tiện đi tới ngưỡng cửa, ra đến thời điểm, quay đầu hướng Lại Tân Đồng nói: "Cô hôm nay vì Hồng gia làm, Hồng gia sẽ không quên."
"Anh hai khách khí rồi." Lại Tân Đồng nhàn nhạt nói.
Cô ta đồng ý hỗ trợ mục đích rất đơn giản, cô ta không nghĩ muốn Hồng Tinh Huy gặp phải phiền toái, làm cái Hỗ Sĩ Minh thứ hai.
Đợi Hồng Hưng Nhiên đi rồi, Lại Tân Đồng nhìn thoáng qua Hồng Kỳ Ngôn đứng ở một bên không biết như thế nào cho phải, chỉ chỉ lọ thuốc đặt ở trên bàn trà kia, nói: "Đi đổi một lọ."
Hồng Kỳ Ngôn sửng sốt một phen, sau khi phản ứng kịp, tâm mạnh run lẩy bẩy, nhưng một câu cũng không dám nói, khẩn trương chạy ra ngoài.
"Chẳng lẽ chỉ có người phụ nữ như vậy, mới trị được nhị thiếu?" Hồng Kỳ Ngôn kinh hồn bạt vía nghĩ.
Khách sạn Quân Duyệt trong phòng tổng thống, Tô Thi Thi chính đang để cho Tiểu Ưu hỗ trợ tắm rửa xong từ phòng tắm ra ngoài.
"Thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?" Phương Ngọc Hoa đi tới, ôn nhu hỏi.
Tô Thi Thi cười nói: "Ngoại trừ tiểu tử kia đá được lợi hại, cái khác toàn bộ bình thường."
Phương Ngọc Hoa gật gật đầu, dặn dò: "Cách con dự tính ngày sinh chỉ còn lại có một tuần, con cũng nên chú ý một chút. Ai biết được nhóc con này liền muốn sớm một chút chui ra trước thời kì được."
"Bà nội, người mau đi ngủ đi." Tô Thi Thi cười nói, "Hai ngày này người một mực bận rộn, đừng để mệt muốn chết."
"Được rồi, ngại bà nội dong dài rồi. Bà nội lập tức đi ngủ, liền ở bên ngoài, con có việc liền kêu hô ta." Phương Ngọc Hoa cười nói.
Tô Thi Thi cực kỳ bất đắc dĩ, cô kỳ thật là chính mình mệt nhọc...
Chỉ là Phương Ngọc Hoa đi tới cửa, quay đầu lo lắng nói: "Nếu không, để cho Tiểu Ưu với con ngủ chung một chỗ đi."
Tô Thi Thi lắc đầu: "Tiểu Ưu đêm nay còn có thể ngủ sao? Khẳng định muốn cả đêm ở bên giường canh chừng con. Bà nội, con thật sự không có việc gì. Huống hồ các người đều đã ở bên ngoài, có việc con liền kêu hô các người."
Phương Ngọc Hoa nghe xong, lúc này mới cùng Tiểu Ưu ra ngoài.
"Haizz, cuối cùng có thể ngủ." Tô Thi Thi xoa xoa bụng mình, hướng tới giường đi đến.
Ngay lúc cô đang xốc lên chăn, chợt nghe bên ngoài phương hướng sân phơi truyền đến một trận động tĩnh.
"Ầm" một tiếng, không phải cực kỳ vang dội. Nhưng ở đây yên tĩnh với độ cao ba mươi mấy mét so với mặt đất, dị thường vang dội.
Tô Thi Thi trông đi qua, trong lòng mạnh cả kinh.
Cô nhìn đến bên ngoài phòng của cô, có bóng người!
Mấy nay hơi bận, ko up truyện đều được. Mọi người ráng đợi nha ☺☺☺☺☺