Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên giường lớn màu đen kia, chăn đệm hỗn độn, một đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau đang nằm ở trong đó, bên cạnh những cánh hoa hồng trang trí ban đầu đã vương vãi khắp phòng, hòa cùng không khí có mùi hương thoang thoảng kích thích dục hỏa, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Lăn qua lăn lại hơn một giờ, hai người đều đã mệt cực kỳ, giờ phút này đều đã ngủ say trong đó.

Đúng lúc này, bên ngoài căn phòng mơ hồ có tiếng bước chân truyền đến, người tới không ít.

Động tác của bọn họ thật sự rất nhẹ, nhưng bởi vì người quá nhiều, vẫn như cũ phát ra tiếng động.

"Chính là căn phòng này, mọi người nhẹ một chút." Một người dàn ông dẫn đầu đối với mấy người đang đi theo sau lưng mình nhỏ giọng nói.

"Đội trưởng, phải đi vào thật sao?" ngay lúc người đàn ông dẫn đầu đang muốn đưa tay chạm vào cửa phòng, một người tuổi còn trẻ đứng sau lưng hắn kéo kéo tay áo của hắn.

Động tác của người dàn ông kia ngừng một trận, trong mắt có một tia do dự, nhưng lập tức cắn răng một cái, nhỏ giọng nói: "Hồng Cầm nói, rất có khả năng chính là ý của lão gia cùng phu nhân, dám không nghe sao?"

Hắn vừa dứt lời, mấy người khác toàn bộ đều đã không dám nói thêm nữa.

Chỉ là không nghĩ tới, làm bảo an cũng phải làm luôn mấy chuyện này, mấy người này cũng cực kỳ xấu hổ.

Những người này đều là bảo an Đoàn gia, là Hồng Cầm gọi bọn họ đến đây. Đến để làm cái gì, trong lòng mỗi người đều đã rất rõ ràng. Suy nghĩ đến người ở bên trong là Bùi Dịch, bọn hắn đều có điểm hồn bay phách lạc.

"Đi." Cầm đầu là đội trưởng đội bảo an nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, chỉ nghe rất nhỏ một tiếng "Rắc rắc", cửa lặng yên mở ra.

Một đám người lục tục theo đuôi mà vào, cả đám đều khẩn trương muốn chết.

Trong phòng kéo rèm che, ánh sáng cực u ám. Đội trưởng đội bảo an nhẹ nhàng mà đi đến bên tường, âm thầm mò mẫn mở chốt đèn điện.

Hắn âm thầm hít vào một hơi, lập tức ấn mạnh, cắn răng một cái, đè xuống.

Một tiếng rất nhỏ tiếng răng rắc, chỉ thấy trước mắt ánh sáng chớp lóe, căn phòng u ám nhất thời sáng như ban ngày.

"Người nào?" Nằm ở trên giường Bùi Dịch đã bị kinh tỉnh trước tiên rồi.

Cơ hồ là nháy mắt, anh kéo chăn che đậy người bên cạnh, chính mình từ trên giường ngồi dậy, chăn trợt xuống, che đậy nửa người dưới của anh.

"Bùi thiếu gia? Cậu như thế nào lại ở chỗ này?" Cầm đầu đội bảo an đội trưởng tiến lên một bước, như là hoàn toàn không biết Bùi Dịch ở trong này, ra vẻ kinh ngạc nhìn anh.

Bùi Dịch nhướng mày, thờ ơ quét một vòng bốn phía, trí nhớ lúc trước từ từ ùa về.

Hai mắt cảu anh nguy hiểm nheo lại, mặt không chút thay đổi nhìn về phía mấy người bảo an đột nhiên xuất hiện này.

"Cút!" Anh lãnh khốc nói.

"Bùi thiếu gia, cái này... Cậu... Cậu không phải cùng Tô tiểu thư có hôn ước sao? Cô ấy dầu gì cũng là tiểu thư Đoàn gia, cậu làm như vậy có phải rất có lỗi với cô ấy rồi hay không?" Đội trưởng đội bảo an chấn kinh nhìn Bùi Dịch, như là vì Tô Thi Thi mà đau lòng.

"Vậy sao?" Bùi Dịch lườm mắt nhìn người phụ nữ ngủ ở bên cạnh kia một phen. Thấy cánh tay của cô lộ ở bên ngoài, con ngươi tối sầm lại, vươn qua kéo tay cô nhét đến trong chăn, động tác vậy mà thần kỳ ôn nhu.

Đội trưởng đội bảo an nhìn đến đây cũng sửng sốt.

Hắn vốn cho là Bùi Dịch sẽ tức giận thậm chí trực tiếp động thủ đánh người, nhưng lại không nghĩ tới, anh vậy mà đối với Hỗ Minh Phỉ ôn nhu như thế.

Quả nhiên, đàn ông đều giống nhau. Hỗ gia đại tiểu thư bộ dáng xinh đẹp như thế, khí chất lại tốt, năng lực lại càng giỏi, có người đàn ông nào mà không thích?

"Gạo nấu thành cơm." Đội trưởng đội bảo an trong đầu nhớ tới lời vừa rồi Hồng Cầm nói với hắn, âm thầm liễm liễm thần sắc, đối với Bùi Dịch nói: "Bùi thiếu gia, người yên tâm, chuyện hôm nay chúng ta đều sẽ không nói ra, chỉ là..."

Hắn nói xong ánh mắt chuyển qua người phụ nữ bị chăn che đậy kia, có chút khó xử nói: "Cô ấy dù sao cũng không phải con gái nhà bình thường, Bùi thiếu gia tính làm như thế nào?"

Bùi Dịch nhướng mày, sắc mặt lạnh xuống vài phần, như là rất ảo não.

Anh lạnh giọng nói: "Các người từ khi nào có tư cách tới chất vấn tôi? Người nào cho các người tới!"

"Cái này..." Đội trưởng đội bảo an nhất thời ngẩn ra, vội vàng nói, "Chúng tôi vừa rồi là nghe được một người hầu nói nhìn cậu cùng Hỗ đại tiểu thư cùng một chỗ, cho nên đến xem."

"Vậy sao?" Bùi Dịch lạnh lùng hỏi han, khóe miệng hơi hơi hơi nhếch lên, rõ ràng không có làm cái động tác gì, lại để cho một đám người ở đây mọi trong lòng vô cùng sợ hãi.

"Bùi thiếu gia, hôm nay trưởng bối Hỗ gia cũng có tới tham gia vũ hội. Cậu bây giờ đối với Hỗ tiểu thư làm ra loại chuyện này, tóm lại là không tốt." Đội trưởng đội bảo an thấy Bùi Dịch cảm xúc so với bọn hắn dự đoán bình tĩnh rất nhiều, lá gan lớn một chút, chỉ hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ, ép Bùi Dịch đồng ý.

"Lá gan cũng rất lớn." Bùi Dịch ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn thẳng đội trưởng đội bảo an.

Đội trưởng đội bảo an trong lòng khẽ run rẩy, cùng mấy người ở phía sau liếc nhau một cái, trong lòng thống nhất, bất chấp tất cả nói: "Phỏng chừng mọi chuyện ở đây lão gia bọn họ cũng đã biết, lập tức sẽ mang theo người đến đay. Bùi thiếu gia, vẫn lại là sớm một chút ra quyết định, để cho khó coi như thế này."

Giống như muốn xác minh lời của anh ta nói, bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền đến.

Các nhân viên an ninh trong lòng vui vẻ, cuối cùng có người đến đây, bọn hắn thật sự không dám tiếp tục đối mặt Bùi Dịch.

Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ ngủ trên giường kia đột nhiên động đậy, bị bọn họ đánh thức rồi.

Từ trong chăn vươn ra một cánh tay trắng non mềm mại, người phụ nữ kia phát ra một tiếng nói thầm: "Thật ồn ào."

"Bùi Dịch, bảo bọn họ ra ngoài!"

Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, bắt lấy tay cô, lặng không tiếng động một lần nữa nhét về vào trong mền.

Âm thanh này?

Người phụ nữ kia vừa nói, mấy người bảo an sắc mặt trắng xanh một phen liền thay đổi

Giọng nói này như thế nào nghe không thích hợp lắm?

Không đúng, làm xong xong chuyện đó hẳn là không còn khí lực, giọng nói lười biếng một chút cũng có khả năng.

Mấy người bảo an nhìn thoáng qua nhau, mỗi người tự an ủi nhau.

"Bùi thiếu gia, người xem Hỗ tiểu thư cũng thế rồi. Như thế này trưởng bối Hỗ gia đến đây nhìn đến cô ấy thành cái dạng này..."

"Còn không có đem Hỗ tiểu thư bắt đi a?" Đúng lúc này, cánh tay trắng noãn kia lại duỗi ra, chủ nhân của cánh tay kia xoa đầu tóc lộn xộn của mình rồi từ từ vươn ra, vẻ mặt đầy oán khí, "Ầm ĩ muốn chết, có muốn để cho người ta ngủ hay không đây!"

"Tô... Tô Thi Thi?" Các nhân viên an ninh vừa thấy đến bộ dáng của người phụ nữ kia, sợ tới mức tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài.

Bọn hắn có nhìn lầm hay không? Vì cái gì cô gái kia không phải Hỗ Minh Phỉ, mà là Tô Thi Thi?

Mà cùng lúc đó, bên ngoài tiếng bước chân càng gần hơn, lập tức một đám người vọt tiến vào.

Người trong phòng còn không có phản ứng kịp, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một trận chói mắt đèn flash.

Phóng viên?

Các nhân viên an ninh nhìn đến những người này khi đó, sắc mặt một đám thoắt trắng bệch rồi.

Phóng viên làm sao có thể tới?

Ngay khi bọn hắn vẫn còn đang lờ mờ chưa hiẻu mô tê gì, các phóng viên đã vọt lên, đối với Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi dang ở trên giường hỏi.

"Bùi tiên sinh, người cùng Tô tiểu thư có phải hay không sắp có chuyện tốt rồi hả?"

"Các vị là tính toán muốn có em bé sao?"

"Muốn có con trước khi cử hành hôn lễ sao?"

Liên tiếp nhiều vấn đề đổ ập xuống.

Phóng viên như là sớm liền biết người ở trên giường chính là Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, vấn đề hỏi cực kỳ rõ ràng xoay quanh hai người.

"Các người... Các người mau ra ngoài, nơi này không thể phỏng vấn!" Các nhân viên an ninh phản lúc này mới ứng kịp, vội vàng chạy đến ngăn đón phóng viên.

"Cái tình huống gì đây?" Tô Thi Thi sững sờ nhìn phóng viên cùng các nhân viên an ninh đột nhiên xuất hiện.

Cô không phải ngủ một giấc thôi sao, lại xảy ra chuyện gì rồi hả?

Cô quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Bùi Dịch, chỉ thấy anh ôn nhu xoa xoa tóc của cô, đối với cô dịu dàng nói: "Em ngủ thêm một chút, anh sẽ xử lý."

Tô Thi Thi còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy Bùi Dịch nhanh khoát áo ngủ mặc lên người.

Sau đó, cô trơ mắt nhìn Bùi tiên sinh để lộ một đôi chân thẳng tắp thon dài, một bên cột lại dây lưng áo ngủ, một bên đi ra bên ngoài, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức độc đáo lười biếng.

"Ách..." Tô Thi Thi kìm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt, nhớ tới toàn bộ mọi chuyện xảy ra vừa rồi, sắc mặt càng thêm đỏ.

"Hí... Thắt lưng đều nhanh chặt đứt!" Tô Thi Thi xoa xoa mặt, đang muốn nằm xuống, chỉ nghe bên ngoài truyền đến giọng nói trầm tĩnh của Bùi Dịch.

"Tôi cùng Tô Thi Thi sẽ chọn một cái ngày hoàng đạo đi đăng ký kết hôn, hôn lễ đem qua sang năm cử hành, đến lúc đó sẽ mời các vị bằng hữu truyền thông."

Tô Thi Thi trên mặt biểu tình cứng đờ.

Cái tình huống gì đây?

Chết tiệt, Bùi Dịch cũng dám tiền trảm hậu tấu!

Lúc này cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, hướng tới tủ quần áo trong phòng nhìn lại.

Ở trong ngăn tủ kia, bị trói chặt tay chân bịt kính miệng Hỗ Minh Phỉ khuất nhục bị nhốt ở trong ngăn tủ, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

Nhô cả nhà. Cuối tuần vui vẻ.

Dạo gần đây bạn hơi bận cũng hơi lười, mà cũng chả ai phụ nên tốc độ ra hơi chậm, mọi người đừng bỏ rơi bạn nhé. (Chắc dư âm đi chơi về chưa hết, nên còn lười đó, hy vọng qua tháng siêng hơn)

Mọi người đọc truyện vui vẻ =)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK