Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: HuongCyndi

“Bùi Dịch, mau đi thôi!” Tô Thi Thi chạy một mạch ra cửa, muốn kéo Bùi Dịch mới bước vào chạy đi.

“Tô Thi Thi!” Sắc mặt của Bùi Dịch liền trầm xuống, cô gái này cuống cuồng làm cái gì.

“Tôi... Tôi thật giống như đã nói sai chuyện gì đó. Chúng ta đi nhanh lên.” Tô Thi Thi dè dặt liếc mắt qua phía sau, Tần Phong vẫn còn đang đứng tại chỗ, trên mặt không nhìn ra vui buồn.

Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó liếc qua người bạn tốt đang ở trong phòng làm việc, con ngươi hơi co rút, xoay người bước ra ngoài không nói một câu.

Tô Thi Thi đuổi sát theo sau, dường như sợ bị bỏ lại ở đây.

Xong rồi, hình như cô thật sự đã làm sai chuyện gì đó. Nhớ lại sắc mặt Tần Phong vừa rồi, Tô Thi Thi liền đổ mồ hôi lạnh.

“Hình như anh ta rất tức giận.” Trở lại trong xe, Tô Thi Thi còn đang suy nghĩ phản ứng vừa rồi của Tần Phong.

Bùi Dịch quay đầu nhìn về phía cô, khẽ nhíu mày.

Tô Thi Thi không phát hiện ra điểm kỳ lạ của anh, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đến gần Bùi Dịch, làm bộ tội nghiệp nhìn anh: “Nếu không, anh đi hỏi anh ta một chút rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi Ngọc...”

“Tô Thi Thi, tôi từng nói qua, nếu để tôi nghe thấy tên người đàn ông khác được thốt ra từ miệng em, em sẽ rất thảm!”

“Anh... Bùi Dịch!” Tô Thi Thi còn chưa kịp phản ứng, đã bị Bùi Dịch đè xuống chỗ ngồi.

Ánh mắt anh u ám một mảng.

Trong phút chốc, Tô Thi Thi chỉ cảm thấy mình giống như bị một con sói đói theo dõi vậy, căng thẳng đến nỗi cô cũng không dám nhìn vào mắt anh, chỉ gượng cười nói:

“Trước hết anh hãy bình tĩnh một chút, hình như vừa rồi tôi thật sự đã làm sai chuyện gì đó... Tần Phong...”

Bùi Dịch nghe thấy tên người đàn ông thốt ra từ miệng cô, mặt tối sầm lại, cúi đầu cắn một cái xuống cổ cô.

“Tô Thi Thi, có phải tôi đã quá dung túng cho em rồi không!”

Bây giờ, người phụ nữ này chẳng những dám chạy trốn, lại còn năm lần bảy lượt nói đến người đàn ông khác!

Anh đã bỏ qua quá khứ của cô, cho đến bây giờ người phụ nữ này vẫn không chút quan tâm tới anh, trong lòng thì lại quan tâm đầy người khác!

Bùi Dịch định trừng phạt bằng cách cắn một cái lên cổ cô.

Tô Thi Thi đau điếng, sợ hãi hét lên, tâm trí vừa kéo về liền kêu: “Bùi Dịch, anh không sợ tốn tinh lực trên người sao?”

Tô Thi Thi không còn gì để nói, thể lực của người đàn ông này sao lại tốt đến vậy? Cũng chẳng biết mệt là gì.

“Em lặp lại lần nữa xem!” Bùi Dịch ngẩng đầu lên, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào mắt Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi thẳng cổ, đánh bạo nói: “Tôi khẳng định bác sĩ đã kết luận sai rồi! Thận hư phải là anh mới đúng, tôi đề nghị anh nên đến bệnh viện kiểm tra một chút!””Tô Thi Thi.” Bùi Dịch híp mắt một cái, ánh mắt di chuyển trên cơ thể của Tô Thi Thi.

Chờ khi cơ hội săn mồi chín muồi, sau đó anh hung hăng đè cô xuống, gằn từng chữ nói: “Rất tốt, tôi sẽ cho em biết rốt cuộc thế nào là thận hư!”

“A!”

Bên trong chiếc xe Lincoln màu bạc, đột nhiên truyền ra tiếng phụ nữ thét chói tai.

Rất nhanh, thanh âm này đã biến mất, giống như là bị bịt miệng, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

Tô Thi Thi cắn một cái lên bả vai của Bùi Dịch, cả mặt đều đỏ ửng, đôi mắt như hồ nước mùa xuân tràn đầy sức sống, kinh diễm động lòng người.

Đến khi Bùi Dịch lúc ngừng lại, Tô Thi Thi đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ rồi.

Trên trán cô phủ đầy mồ hôi, mái tóc ẩm ướt dính lên, hiện lên một kiểu quyến rũ khác.

Yết hầu Bùi Dịch chuyển động, ánh mắt u ám, giơ tay lên nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trán giúp cô, ôm cô vào trong ngực.

Chính bản thân anh cũng không phát hiện ra, ánh mắt anh bây giờ có bao nhiêu là dịu dàng, tựa như đang nhìn một thứ báu vật quý hiếm.

“Đồ ngốc.” Bùi Dịch thấy cô bĩu môi trong lúc mơ, tựa như là người phụ nữ này còn đang tức giận vậy, khóe miệng câu lên một nụ cười.

Nhớ lúc cô nỉ non khi ý loạn tình mê, đột nhiên anh cảm thấy cơ thể lại nóng lên.

“Bùi Dịch, mày đúng là càng ngày càng không có tiền đồ.” Bùi Dịch cười cười tự giễu.

Dường như ngay từ lúc bắt đầu, anh đã không thể cưỡng lại người phụ nữ này.

Anh ôm Tô Thi Thi nghỉ ngơi một lúc, nhớ tới khi nãy cô gái nhỏ này trước khi ngủ còn không quên nhắc đến sự việc kia, ánh mắt anh trầm xuống, cầm lấy điện thoại gọi cho Tần Phong.

“Chuyện là thế nào?” Bùi Dịch hỏi thẳng vào vấn đề.

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một chút, sau đó truyền tới một giọng nói nặng nề: “Qua hai ngày nữa nói sau, bây giờ tôi không muốn nói về chuyện này.”

Bùi Dịch sửng sốt một chút, con ngươi từ từ chuyển đen lại.

Đây là lần đầu tiên người anh em này như vậy, xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.

“Ừ.” Anh hiểu cậu ta, tất nhiên cũng không hỏi nhiều, rất nhanh liền cúp máy.

Bùi Dịch cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ của Tô Thi Thi, trong mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ.

“Cô gái ngu ngốc này, xem ra lần này em đã thật sự gây họa rồi.”

Tô Thi Thi mơ mơ màng màng ngủ, khẽ nhíu mày, dựa sát lại lồng ngực của Bùi Dịch, rất nhanh sau đó lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Đến khi xe trở về trang viên, Tô Thi Thi đã ngủ đến tận lúc trời tối, sấm đánh cũng không tỉnh.

“Bùi tiên sinh.”

Quản gia đã chờ sẵn trong sân, thấy Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi xuống, vẻ mặt có chút khẩn trương.

“Nói đi.” Bùi Dịch vừa đi vào trong, vừa lạnh lùng nói.”Lão gia đã trở về.” Quản gia thấp giọng nói, “Bảo ngài và Tô tiểu thư cùng qua ăn cơm.”

Trong mắt Bùi Dịch không có bất ngờ, hiển nhiên là đã sớm biết rồi.

Nếu không, anh cũng chẳng cần mất nhiều công sức như vậy để khiến cho người phụ nữ ngốc nghếch này ngủ.

“Lấy lễ vật đã chuẩn bị ra.”

Khi Bùi Dịch đang nói chuyện đã ôm Tô Thi Thi vào phòng khách, đi thẳng lên tầng.

Đến lúc anh đi ra, quản gia đã chờ sẵn ở cửa, ôm lễ vật cùng anh đến nhà chính.

Đoàn Kế Hùng đã ở trong viện nửa tháng, cơ thể còn chưa hoàn toàn bình phục.

Lúc Bùi Dịch đến, đúng lúc thấy họ hàng của Đoàn gia bị Đoàn Hòa Dự chặn bên ngoài cửa.

“Thật là quá xem thường người khác rồi, chúng ta đã tới đây rồi, còn không để cho chúng ta vào xem.” Có người nhỏ giọng nói.

“Tốt lắm, đừng nói nữa, phép tắc của Đoàn gia chính là như vậy đây, không gặp sẽ không đi.” Có người tới kéo người vừa nói kia ra ngoài.

Bùi Dịch đưa mắt nhìn theo, phát hiện phía trước có không dưới mười mấy người, người tới thật đúng là không ít.

“Bùi thiếu gia.”

Mọi người thấy Bùi Dịch, cũng khách khí lên tiếng chào hỏi. Nhưng sự khinh thường trong mắt từng người đều có thể thấy rất rõ ràng.

Trong mắt bọn họ, Bùi Dịch chỉ là đứa con chồng trước của Nhâm Tiếu Vi mang theo mà thôi, phải phụ thuộc vào Đoàn gia bọn họ mới có được hôm nay.

Bùi Dịch nhàn nhạt gật đầu, đi lướt qua bọn họ vào sân.

Sau lưng truyền tới tiếng giận dữ bất bình của mọi người.

“Một đứa con chồng trước cũng có thể đi vào, mà những người chung huyết thống như chúng ta lại bị chặn ở bên ngoài, chuyện này gọi là sao đây?”

“Mỗi người các người bớt nói đi một câu. Nghe nói lần này Chấn Ba hành động không ngừng, e rằng Đoàn gia sẽ có chuyện. Ai mà biết được, đến lúc đó đứa con riêng này sẽ có ảnh hưởng lớn đến nhường nào.”

“Đúng vậy. Tôi nghe nói rằng bây giờ Chấn Ba và lão gia cũng đang muốn lôi kéo cậu ta. Người này trẻ tuổi mà lòng dạ thâm sâu, các người vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Tiếng của đám người dần dần đi xa. Sắc mặt Bùi Dịch lạnh lùng, đã sớm quen thuộc với những lời bàn tán này.

Từ ngày anh theo mẹ bước vào Đoàn gia trở đi, ba chữ con chồng trước vẫn luôn theo anh.

Anh nhìn hai cây ngân hạnh cao lớn trước mặt, không biết sao lại chợt nhớ tới dáng vẻ của Tô Thi Thi ngày hôm ấy đứng dưới cái cây này.

Ánh mắt của cô gái khi ấy thật đau thương.

“Cô bé ngốc, thứ Đoàn gia nợ chúng ta, tôi sẽ từng chút từng chút một đòi lại.”

Bùi Dịch sửa sang lại quần áo, bước vào phòng.

Phía sau, quản gia cúi thấp đầu, ôm một số đồ tẩm bổ đắt tiền, theo sát phía sau, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Tiểu Dịch, cuối cùng con cũng tới rồi, sao Tô tiểu thư lại không tới vậy? Lão gia đặc biệt dặn dò, bảo con bé cũng phải tới.” Bùi Dịch vừa mới đi vào, Nhâm Tiếu Vi đã ra đón.

“Mẹ.” Ánh mắt Bùi Dịch nhàn nhạt, “Hôm nay cô ấy có chút không thoải mái, ngủ trước rồi.”

“Chuyện này...” Sắc mặt của Nhâm Tiếu Vi trầm xuống, có chút mất hứng.

Bùi Dịch cười nhạt nói: “Bọn họ ở bên trong sao?”

“Đang cãi nhau nữa. Con hãy tránh đi, chớ lại làm ông ấy mất hứng...”

Nhâm Tiếu Vi còn chưa nói xong, liền nghe được bên trong truyền tới tiếng ly trà rơi vỡ.

Khóe miệng Bùi Dịch khẽ câu lên, nháy mắt với quản gia.

Quản gia lập tức đem một phần văn kiện đã sớm chuẩn bị xong đưa cho Bùi Dịch, Bùi Dịch cầm văn kiện rồi bước vào phòng.

Anh tới đây, nhất định là có chuyện lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK