Beta: Ryeo
Trong thư phòng im lặng, loáng thoáng chỉ nghe thấy tiếng Tô Thi Thi thở dốc. Cô cố gắng áp chế lại, đúng là khi nhìn thấy bản thiết kế này, cô vẫn không thể giấu được sự ngạc nhiên.
Cô không khỏi nhìn sang Bùi Dịch, theo góc độ đứng của cô chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt Bùi Dịch. Thân hình anh thẳng tắp dưới ánh đèn, làm che đi một phần ánh sáng hào quang trong anh nhưng lại tăng thêm vài phần thần bí.
Đôi con ngươi của Tô Thi Thi nhanh chóng hiện lên trái tim, toả ra một tầng hơi nước, say đắm nhìn anh.
"Thì ra anh vốn đã kiêu ngạo như thế." Tô Thi Thi trong lòng thầm nói.
Trước kia cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ của Bùi Dịch khi làm việc, nhưng khi đó anh chỉ ở đằng kia phê duyệt văn bản, tài liệu, còn hiện tại là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thiết kế bản vẽ.
Tô Thi Thi chưa từng nghĩ tới, nhìn thấy người đàn ông của mình ở đây vẽ ra một bản thiết kế tuyệt đẹp, thật sự rất động lòng người mà.
Cô thừa nhận cô bị anh làm cho sụp đổ rồi, lúc này cô sắp không chịu nổi mà nhào lên ôm lấy anh, dốc sức ủng hộ anh.
Thiên tài!
Ngay tại lúc Tô Thi Thi đang mê say, phía trước bỗng vang lên một thanh âm nhàn nhạt: "Tô tiểu thư, rất đẹp sao?"
Bùi Dịch dừng lại đôi tay đang vẽ, cười như không cười nhìn Tô Thi Thi,
Tô Thi Thi trong mắt sự kinh diễm cùng say mê còn chưa kịp thu hồi. Nghe được giọng nói của anh, hai gò má thoáng chốc ửng hồng, cuống quít che mặt lại, muốn chết quá..., hận không thể đào cái hang chui vào!
Quá... Mất mặt rồi!
"Tô tiểu thư, đối với sự chứng kiến của mình rất hài lòng sao?" Bùi Dịch buông bản vẽ, đứng lên đi tới chỗ Tô Thi Thi
Tô Thi Thi tim đập loạn, trong lúc nhất thời liền trở nên lúng túng, không biết phải nói gì. Nhưng mà khi nhìn anh đến gần, kìm lòng không được mà lui về sau vài bước, một loại ham muốn chạy trốn dấy lên trong lòng.
Thế nhưng mà ở phía sau lưng cô không xa là vách tường, lối ra lại ở một hướng khác, bị ép đến không đường để chạy trốn.
"Em...Em không phải cố ý nhìn lén đâu." Tô Thi Thi vội vàng nói, thể hiện ra một bộ dáng sợ anh sẽ giết người diệt khẩu.
Bùi Dịch bị dáng vẻ của cô chọc cười, trong mắt vui vẻ chớp loé rồi biến mất. Nhưng trên mặt vẫn là sự nghiêm túc, từng bước một đi tới chỗ cô.
Tô Thi Thi đứng yên tại chỗ không dám động, đôi mắt nhắm chặt, thân thể cứng ngắc.
Chết thì chết, dù sao cũng không còn đường ra rồi!
Thế nhưng trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm giác cổ tay mình bị kéo lại, lập tức thân thể nghiêng về phía trước, bị kéo vào trong lòng Bùi Dịch.
Anh vuốt nhẹ đầu của cô, cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn, nhìn chằm chằm đôi mắt cô, cười như không cười nói: "Anh khiến em sợ hãi đến như vậy sao? Hoặc là, ở trong mắt Tô tiểu thư, anh là người lòng dạ hẹp hòi đến vậy sao?"
Tô Thi Thi vốn đang cảm thấy chột dạ, vừa nghe thấy lời nói của anh, tính tình lập tức thể hiện hết ra bên ngoài, miệng nhanh hơn não nói: "Anh chẳng lẽ không hẹp hòi sao? Nếu không tại sao đến bây giờ em mới biết anh vốn dĩ là một nhà thiết kế lợi hại như vậy?"
Cô đang nói, tròng mắt chuyển động, như là nhớ tới cái gì, liền nhìn sang Bùi Dịch, cười nhạo: "Bọn họ đều nói Đức An thiết kế rất giỏi, nhưng theo ý em, anh mới là kiến trúc sư lợi hại nhất."
Tô Thi Thi vừa nói liền đứng thẳng dậy, can đảm đưa tay véo má Bùi Dịch, cười nói: "Bùi tiên sinh, tại sao trước kia em không phát hiện ra, vốn dĩ anh lại tài giỏi như vậy!"
Má trắng nõn của Bùi Dịch bị Tô Thi Thi véo liền xuất hiện vệt hồng, như vậy nhìn anh lại có chút dễ thương, Tô Thi Thi còn chưa kịp thưởng thức má Bùi Dịch, thoáng chốc khuôn mặt anh đã đen lại.
Bùi Dịch tay đang ôm eo cô càng thêm xiết chặt, dùng sức lôi cô vào trong ngực mình, Tô Thi Thi không chú ý, đưa tay đánh anh, sợ hãi thiếu chút nữa hét lên.
Bùi Dịch ánh mắt trở nên u ám, cô gái bướng bỉnh này, lại dám đánh anh, thoáng cái làm cho cả người anh nóng bừng lên.
Tô Thi Thi vừa nhìn thấy ánh mắt anh nhuốm dục vọng, vội vàng nịnh nọt nói: " Anh không nên kích động lúc này, trước hết làm chính sự quan trọng hơn!"
"Chính sự?" Bùi Dịch suy nghĩ hai chữ này, ánh mắt đánh giá trên người cô, ngụ ý nói: "Quả thật không có gì quan trọng hơn chuyện sinh con."
"Này!" Tô Thi Thi giận, thời gian này Bùi Dịch ba ngày hai bữa đặt con cái ở ngoài miệng, Tô Thi Thi nhanh chóng bị bức đến buồn bực chết rồi.
Bọn họ bây giờ chỉ là quan hệ người yêu, ở chung với nhau còn không hợp pháp, cô cũng không muốn chưa lập gia đình đã làm mẹ rồi!
Bùi Dịch chứng kiến dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ, tâm trạng thật tốt! Nhưng đúng là hiện tài anh còn chưa làm xong công chuyện, liền kéo tay Tô Thi Thi đi về chỗ ghế ngồi.
Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo Tô Thi Thi, để cô ngồi lên trên đùi mình. Sau đó mới từ phía sau ôm lấy cô, kéo tay của cô, nhẹ nhàng đặt lên tay lên bản vẽ.
"Bản thiết kế trên cơ bản đã hoàn thành, hiện tại đang cần sửa chữa một vài chi tiết, giúp anh nhìn xem cần sửa chữa ở đâu." Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Tô Thi Thi, hơi thở ấm áp phả vào trong tai cô, mang theo một loại cảm giác tê dại.
Tô Thi Thi không kìm chế được thân thể, khẽ giật mình, lập tức buông lỏng bản thân, khoé mắt cong lên, trong mắt không che giấu được sự vui vẻ.
Cảm giác này thật tốt, cô lấy bản thiết kế tuyệt mỹ phía trước, thật sự chăm chú nhìn kĩ.
Cô biết rõ Bùi Dịch chưa từng cố tình giấu cô, nhưng mà, Bùi tiên sinh dường như có chút sở thích độc đáo, để Tô Thi Thi chính mình đi suy đoán.
Mà Tô Thi Thi cũng vui vẻ cùng anh chơi trò mèo đuổi chuột, hai người chơi thật vui vẻ. Mà lúc này, Tô Thi Thi chính thức nhìn rõ bản thiết kế, có nhiều chuyện cô đã nghĩ rất nhiều mà vẫn không hiểu, hoá ra đã sớm rõ ràng.
Ánh mặt trời chậm rãi xuất hiện, mà hai người bọn họ lại hoàn toàn đắm chìm trong thú vui thiết kế, hai người một bên thảo luận, một bên sửa chữa.
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi trong mắt mang theo một tia sáng, khác với thưởng thức một cô gái rực rỡ, mà là sự thưởng thức rất chân thành.
Bùi Dịch biết rõ, cô gái nhỏ này luôn làm cho anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Một đêm dài qua đi, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đều chỉ ngủ hơn bốn giờ, nhưng tinh thần hai người vẫn rất tốt.
Tô Thi Thi rửa mặt xong, ngồi ở nhà ăn xong bữa sáng, sau đó chuẩn bị đi làm, cô lại có chút do dự, lộ ra tinh thần có chút bất ổn.
Bùi Dịch đi ra bên ngoài, thấy Tô Thi Thi đứng yên ở cửa không đi, liền đi tới kéo tay cô đi về phía xe.
Trên đường đi, Tô Thi Thi đều không mở miệng nói chuyện, mãi đến khi cô cảm thấy phương hướng xe chạy không thích hợp.
"Chúng ta muốn đi đâu?" Tô Thi Thi nghi ngờ nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch nhìn cô: "Em còn thiếu ở trên mặt viết mấy chữ 'Em muốn đi xem cạnh tranh đấu thầu' thôi "
"Ách... " Tô Thi Thi vuốt má, cô biểu hiện rõ ràng đến vậy sao? Đúng là cô rất muốn đi đến đó xem cạnh tranh đấu thầu.
Lúc này, cô phát hiện xe bọn họ đang chạy theo con đường đến chỗ đấu thầu - hướng Nhà hát lớn ở Bắc Kinh
Tô Thi Thi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong nội tâm kinh hãi: "Anh hẳn không phải cũng đi đi?"
Bùi Dịch nhướn mi, từ chối cho ý kiến.
Tô Thi Thi nhìn dáng vẻ của anh, lời chưa kịp nói liền bị mắc kẹt ở bờ môi, không biết nên nói gì cho phải. Mãi đến khi bọn họ đến nhà hát lớn ở Bắc Kinh, Bùi Dịch cùng cô xuống xe, sau đó đứng đối diện cô nói: "Em tự mình vào đó, anh còn bận một chút công việc."
Tô Thi Thi sững sờ: "Anh thật sự không đi?"
"Em hi vọng anh đi?" Bùi Dịch ở trên trán cô hôn một cái, ôn nhu nói: "Ngoan, đợi kết thúc, anh đón em về nhà."
Anh nói xong, liền đi về hướng khác của nhà hát đi đến.
Lần này đến phiên Tô Thi Thi lờ mờ rồi.
Ý của Bùi Dịch rốt cuộc là thế nào? Cô càng nhìn càng không hiểu rồi!"
Thế nhưng mà, Bùi Dịch lại như là vứt bỏ cô ở trong này vậy, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi. Tô Thi Thi yên lặng đứng nhìn thật lâu, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác kỳ lạ....
"Người này, thế nào lại cảm giác giống như là anh muốn làm cái gì đó!" Tô Thi Thi mi mắt từ từ nheo lại
Xem ra lần cạnh tranh đấu thầu này sẽ cực kì đặc sắc!