Mục lục
Chú À! Đừng Nên Thế!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, so với trong tưởng tượng vẫn còn gian nan.

Tô Thi Thi tựa vào cửa sổ lật chuyển một bản văn kiện, hồi lâu cũng chưa xem đi vào một chữ.

Bùi Dịch ngồi ở trên ghế sofa, đang cùng người ta nói điện thoại.

Một lát sau, trò chuyện kết thúc, Bùi Dịch đứng lên.

Tô Thi Thi còn đang ngẩn người, đợi cho anh đến bên cạnh mới giật mình cảm giác. Cô lập tức đứng thẳng người, hỏi: "Như thế nào?"

"Thư ký Vương đã tra ra, là Khúc Hồng Mai ra lệnh cho người ta làm."

"Người phụ nữ kia!" Tô Thi Thi cắn răng, "Em thật sự không hiểu nổi, trong đầu cô ta là đang nghĩ cái gì!"

Cô quả thật không nghĩ ra Khúc Hồng Mai lại dùng phương pháp như thế như thế. Đầu tiên không nói đến chuyện có thể hay không thật sự đem cô ta đanh chết, chuyện này bọn họ có thể làm thật bí mật tính liền bị phát hiện cũng không đáng nhắc tới.

"Cô ta sẽ vì chuyện này trả giá thật nhiều!" Bùi Dịch ánh mắt băng lãnh.

Cái người phụ nữ ngu xuẩn kia thiếu chút nữa để cho anh mất đi Tô Thi Thi, anh làm sao có thể buông tha cô ta!

Tô Thi Thi không lại thay Khúc Hồng Mai cầu tình, là cô trước kia quá mềm lòng, nhớ đến cô ta ra ngoài làm việc phải nuôi gia đình một người đi ngoài làm công không dễ dàng.

Nhưng cô hết lần này đến lần khác bỏ qua cho cô ta, người ta lại muốn để cho cô chết!

"Thi Thi, chuyện này..." Bùi Dịch đem Tô Thi Thi ôm vào vào trong ngực, chậm rãi nói.

"Khúc Hồng Mai xui khiến một công nhân ở trên cửa cái cửa đó động tay động chân, cũng không nói làm làm thứ gì đó, cũng không có nói muốn trêu cợt người nào. Người công nhân cũng chứng thật, hắn cho rằng Khúc Hồng Mai muốn cảnh cáo những người công nhân lúc trước đắc tội với cô ta, mới để gạch lên đó."

Vốn Khúc Hồng Mai là giữ tại cửa, nhắc nhở đám công nhân cửa sau đã bị hổng. Thấy Tô Thi Thi gọi điện thoại không chú ý phía trước, bảo đảm cô sẽ không đi cái cửa khác, mới lặng lẽ rút đi.

"Khúc Hồng Mai chính mình cũng nói rõ, cô ta không muốn để cho em chết." Bùi Dịch đem chuyện điều tra được đều đã nói cho Tô Thi Thi.

"Bọn họ làm sao có thể như vậy!" Tô Thi Thi nghĩ tới cái ông chú kia đã hơn 60 tuổi, lòng lại càng đau đớn hơn.

Nếu khi đó đi vào lại là ông chú kia thì sao? Tuổi tác lớn như vậy, bị hai cục gạch nện vào, làm sao có thể không có việc gì!

Bọn họ lòng dạ tới cùng có bao nhiêu độc ác!

"Vợ yêu, em đừng suy nghĩ nhiều." Bùi Dịch không thể chịu đựng khi nhìn thấy dáng vẻ Tô Thi Thi thương tâm, chuyện này so với việc chính anh bị thương vẫn còn khổ sở hơn.

Tô Thi Thi cười lắc đầu.

"May mắn bọn họ cũng không gặp phải chuyện gì." Cô ngẩng đầu, nhìn Bùi Dịch hỏi, "Hỗ Sĩ Minh cũng sẽ không có việc gì đúng không?"

"Kẻ xấu thường sống dai, hắn hẳn không đoản mệnh như thế." Bùi Dịch an ủi.

Anh sợ Tô Thi Thi suy nghĩ lung tung, lời nói xoay chuyển, hỏi: "Bọn họ tìm em gây phiền toái, em vì cái gì không nói cho anh biết?"

Tô Thi Thi nháy mắt mấy cái: "Em nói cho thư ký Vương mà. Anh ta khẳng định sẽ nói cho anh thôi."

Cô dừng một chút, có chút lo lắng không đủ: "Chuyện nhỏ đó bản thân em có thể giải quyết, liền không cùng anh nói. Anh mỗi ngày có công việc bề bộn như vậy muốn vội vàng, hiện tại em ở công trường anh vẫn còn phân tâm bận tâm em."

"Tô Thi Thi, những lời này anh không muốn nghe lần thứ hai!" Bùi Dịch bỗng nhiên liền tức giận.

Không có bất kỳ người đàn ông bá đạo nào sẽ thích nghe vợ của chính mình nói ra những lời khách khí này.

Tô Thi Thi lập tức chân chó lấy lòng rồi.

Bùi Dịch trêu đùa với cô, Tô Thi Thi không thời gian suy nghĩ lung tung, mãi đến khi di động Bùi Dịch vang lên.

Tô Thi Thi lòng lập tức bồn chồn lo lắng không yên, không biết như thế nào, cô không hiểu sao lại cảm thấy được cú điện thoại này có liên quan đến Hỗ Sĩ Minh.

"Đừng lo lắng." Bùi Dịch xoa xoa tóc Tô Thi Thi, nhận điện thoại.

Một lát sau, anh "Uh"m" một tiếng, cúp điện thoại.

"Như thế nào? Hắn không có việc gì đi?" Tô Thi Thi vội vàng hỏi.

Mặc kệ là phương diện nào đi nữa, bọn họ không hy vọng Hỗ Sĩ Minh gặp chuyện không may.

"Phẫu thuật cực kỳ thành công, nãobộ bị chấn động. Khi nào thì có thể tỉnh lại vẫn không thể xác định, đã không có nguy hiểm tánh mạng."

"Phù..." Tô Thi Thi rất lớn nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên cảm giác toàn thân vô lực.

Loại chuyện này thật sự quá dày vò rồi.

"Không có việc gì thì tốt rồi."

"Anh để cho chú Lý trước đưa em trở về. Chuyện ở nơi này cứ để cho anh xử lý." Bùi Dịch nói.

"Cái này..." Tô Thi Thi có chút do dự, nhưng nghĩ đến trưởng bối Hỗ gia đều đã ở trong này, cô ở lại khả năng sẽ càng hỏng việc, liền không có kiên trì.

"Vậy anh cẩn thận một chút, đừng để bị người ức hiếp đó." Tô Thi Thi đi trước, còn có chút lo lắng.

"Uh"m." Bùi Dịch nghiêm trang đáp.

Tô Thi Thi thấy, trong lòng lại càng không ra tư vị. Cô gây họa, lại muốn để cho anh đứng ra gánh vác, trong lòng nghĩ như thế nào cũng đều rất khó chịu.

"Vậy em đi trước." Tô Thi Thi sợ Bùi Dịch lại lo lắng nhìn theo, rất nhanh xoay người đi tới.

Chờ cô đi rồi, Bùi Dịch khóe miệng lại nhịn không được cong cong lên. Nếu lúc này Tần Phong ở đây, khẳng định sẽ cười nhạo Bùi Dịch không đủ đại khí.

Nói đùa, tình địch của anh đều đã đối với vợ yêu nhà anh xả thân không sợ sống chết, anh làm sao có thể không phản kích?

Không thấy được vừa rồi Tô Thi Thi quan tâm Hỗ Sĩ Minh quá nhiều rồi sao?

Bùi Dịch tuy cảm thấy được Tô Thi Thi có tình có nghĩa, làm được rất không tệ. Nhưng làm đàn ông, anh cũng không thể không ghen mặc kệ có đại khí hay không.

Nhớ tới Tần Phong, Bùi Dịch kìm lòng không được nhíu hạ mi. Tên kia đã mấy ngày không xuất hiện rồi.

"Xem ra phải tìm cậu ấy tâm sự rồi." Bùi Dịch thầm suy nghĩ.

Hai ngày này Tô Thi Thi nghe qua Ôn Ngọc cùng Tần Phong đều có chút khác thường, xem ra hai người khả năng thật sự cãi nhau rồi.

Lúc này, nơi xa thang máy vừa mở, có người đi ra. Hẳn là điều dưỡng phụ giúp chăm sóc Hỗ Sĩ Minh đến rồi rồi.

Bùi Dịch đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh VIP.

Trận này, anh đây thay Tô Thi Thi ứng đối.

Tô Thi Thi không biết, đêm nay Bùi Dịch cùng người nhà Hỗ Sĩ Minh nói gì đó, anh trở lại "Thi Dịch" thời điểm đã là buổi tối mười một giờ.

Tô Thi Thi nhìn đến giữa lông mày của anh mỏi mệt, không có hỏi nhiều.

Đợi cho sáng ngày hôm sau, là Bùi Dịch chủ động nói với cô. Giữa vợ chồng, đoán mò chỉ làm cho giữa hai người cực kỳ mệt.

"Hỗ Sĩ Minh khả năng phải qua hai ngày nữa mới có thể tỉnh. Anh tối hôm qua đáp ứng Hỗ gia nhận được lợi nhuận công trình thôn Thành Trung, để cho bọn họ một phần."

"Bọn họ quá tham rồi!" Tô Thi Thi ánh mắt đều đã trừng muốn rớt ra rồi.

Cô vẫn đều không có nói, ngày hôm qua Hỗ Sĩ Minh không đi cứu cô, cô cũng có thể tránh đi. Nhưng dù sao Hỗ Sĩ Minh thiếu chút nữa vì cứu cô mà chết, cái ân tình này xem như thừa rồi.

Nhưng giờ phút này nghe được Hỗ gia yêu cầu, cô thật sự rất tức giận.

Mạng người ở trong mắt bọn họ, chẳng lẽ cũng chỉ có tiền bạc sao?

"Đứa ngốc, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất. Mà còn, cũng là bản thân anh yêu cầu." Bùi Dịch ôn nhu vuốt tóc Tô Thi Thi, chỉ chỉ một bên tủ quần áo.

Tô Thi Thi bày xuất một dây cravate, một bên giúp anh thắt vừa nói: "Sao anh lại hào phóng như vậy."

"Không mạnh vung ta, chẳng lẽ chờ hắn về sau lấy chuyện này áp chế chúng ta?" Bùi Dịch nhíu mày nói.

Tiền bạc, anh có thể không cần. Nhưng mà nợ ân tình người như thế không thể tùy tiện nợ. Nhất là, anh vẫn cho là nếu không có Hỗ Sĩ Minh, bị nện thương chính là Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi rất muốn nói cho anh biết lúc đó chính mình đã có thể tránh được, nhưng nhớ lại cái người đàn ông còn đang nằm ở trong bệnh viện chưa không có tỉnh lại kia, cô cảm thấy được ít nhất chờ hắn tỉnh lại rồi tính tiếp.

Được rồi, quan trọng nhất là, cô ngay từ đầu vẫn đều nhớ Hỗ Sĩ Minh có thể hay không chết, quên nói, hiện tại mới nói sợ Bùi Dịch đánh cô.

Nếu Bùi Dịch biết suy nghĩ của cô, khẳng định sẽ cực kỳ tổn thương.

Anh hung dữ như thế sao?

Mặc kệ như thế nào, chuyện này tạm thời giải quyết rồi. Hỗ Sĩ Minh Sinh mạng rất lớn, ngày hôm sau buổi chiều liền thức dậy.

Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch sau khi biết tin, lập tức đi bệnh viện.

Đến cửa phòng bệnh thời điểm, Bùi Dịch di động vang lên. Anh vừa nghe xong một câu, sắc mặt liền ngưng trọng lên.

"Anh đi nghe điện thoại đi, em đi vào trước." Tô Thi Thi khoát tay, tiếp nhận giỏ trái cây trên tay anh cầm theo, xoay vặn nắm cửa cửa phòng bệnh VIP ấn chuông.

"Anh lập tức quay lại." Bùi Dịch quả thật có việc gấp, vội vàng nói một câu, liền đi đến một bên góc khuất cầu thang yên tĩnh nghe điện thoại đi.

Không lâu, cửa phòng bệnh mở ra, Tô Thi Thi hít một hơi thật sâu,cầm theo giỏ hoa quả đi đến tiến vào.

Đi vào, liền nghe đến một giọng nói đáng đánh đòn.

"Tô Thi Thi cái người không lương tâm kia? Đến bây giờ lại vẫn không thấy bóng dáng!"

Tô Thi Thi nhắm mắt làm ngơ.

Cô hiện tại đến có phải quá sớm rồi hay không! Có người nào não chấn động mới vừa tỉnh liền tinh thần như thế!

Mọi người ngủ ngon ~!~

Thấy nhà hàng xóm sáng đèn. Đêm nay dự là mất ngủ 😭😭😭😭

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK