Tô Thi Thi không tình nguyện đi đến bên trong, cùng Bùi Dịch ngồi cùng một chỗ.
Bên cạnh bày chứng minh thư của hai người, còn có sổ hộ khẩu.
"Tại sao giấy chứng nhận gì của tôi đều ở chỗ của anh?" Tô Thi Thi nhìn đến chính mình trừ bỏ cái chứng minh thư các giấy chứng nhận khác đều đang ở trên tay Bùi Dịch, nhất thời buồn bực không thôi.
Bùi Dịch nhàn nhạt lườm cô một cái: "Đồ ở trong nhà tôi, em sao lại hỏi tôi tại sao tại trên tay tôi?"
Tô Thi Thi nghẹn lời.
Được rồi, cô nói không lại anh.
"Nhị vị vui lòng điền thông tin vào bảng này." Nhân viên công tác thừa dịp hai người không nói chuyện, khẩn trương đem hai bản kê khai đưa cho bọn họ, để cho bọn họ điền.
Tô Thi Thi lúc này cũng không dám phát cáu, dù sao đều đã đi đến mức này, đến lúc đó vứt bỏ không đơn thuần chỉ là mặt mũi của cô, còn làm mất mặt Bùi Dịch.
Chỉ là lúc hai tay tiếp nhận tờ giấy mỏng kia, lòng của cô vẫn là hơi run rẩy một phen.
Có phải hay không điền xong cái này, sau này, vận mệnh của bọn họ liền mãi bên nhau sao?
Cô không nhìn Bùi Dịch, tiếp nhận giấy liền cúi đầu cầm bút yên lặng viết, có vẻ quá mức an tĩnh.
Bùi Dịch nghiêng đầu nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, nhìn thấy cô an tĩnh ngoan ngoãn quay mặt ngồi viết, trong lòng coi như có cái gì đó tại từ từ nẩy mầm.
Anh cầm lấy bút, nhìn lướt qua nội dung trên giấy, bắt đầu điền vào.
Tô Thi Thi viết cực kỳ chậm,như đang suy tư vẽ tranh, giống là như thế này có thể kéo dài thêm một chút thời gian. Sau khi Bùi Dịch viết xong, Tô Thi Thi còn chưa xong.
Lúc này bên ngoài mơ hồ có tiếng bước chân truyền đến, nghe ra có chút dồn dập, ngay sau đó thư ký Vương xuất hiện tại cửa, bước nhanh đi đến bên người Bùi Dịch, ở tại bên tai anh thấp giọng nói:
"Bùi tiên sinh, phu nhân té xỉu, hiện tại đã đưa đi bệnh viện."
Bùi Dịch tay đang cầm bút ngừng lại nắm chặt, trong tay cán bút thiếu chút nữa bị anh bẻ cong, ngẩng đầu ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm thư ký Vương: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Thi Thi động tác đang viết chữ cũng là ngừng lại. Phu nhân? Đó không phải là mẹ của Bùi Dịch sao?
Bà ấy bây giờ trở về rồi?
Thư ký Vương nhìn Tô Thi Thi bên cạnh, lại nhìn nhân viên công tác bên trong, muốn nói lại thôi, không biết có nên hay không nói ra mọi chuyện.
Bùi Dịch nhất thời hiểu rõ ra, sắc mặt mạnh trầm xuống, buông xuống bút, mặt không chút thay đổi đứng lên.
Tô Thi Thi cũng phóng hạ bút, dáng vẻ tò mò nhìn anh.
"Chính em về trước đi." Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, lưu lại như thế một câu, sau đó xoay người liền đi theo thư ký Vương đi tới.
Tô Thi Thi sững sờ ngồi ở tại chỗ, một chốc không phản ứng kịp.
Chuyện này có phải hay không nói không cần đăng ký kết hôn nữa rồi hả? Cô theo bản năng nhẹ nhàng thở ra. Đúng là nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy bóng lưngBùi Dịch xoay người rời đi, trong lòng bỗng nhiên có chút hụt hẫng trở lại.
Mất mác?
Tô Thi Thi đè xuống cảm giác khó chịu kia trong ngực của mình, trong đầu bỗng dưng nỗi lên cái ý nghĩ này, mạnh lắc lắc đầu.
Cô sao vậy, sao lại có khả năng cảm thấy mất mác? Cô chỉ mong sao không cần đăng ký kết hôn nữa, không cần cùng Bùi Dịch vĩnh viễn buộc cùng một chỗ, người đàn ông như anh từ đầu không thích hợp với cô.
Tô Thi Thi đứng lên, cúi đầu đem giấy chứng minh thư cùng bảng thông tin đều đã thu lại, đối với biểu hiện trợn mắt há hốc mồm nhân viên công tác kia nói một tiếng thật có lỗi, đem tất cả giấy tờ liên quan bỏ lại vàp trong túi xách, xoay người rời đi ra ngoài.
Giống như bị thú dữ khát máu đuổi theo một dạng, Tô Thi Thi mãi đến khi ra khỏi dân chính cục bước chân mới chậm dần, chống tay vào một thân cây lớn ven đường thở ra.
Cô cầm ra điện thoại nhìn nhìn, không có thông báo tin nhắn hay gì cả, Bùi Dịch thật sự như vậy liền rời đi, chỉ để lại một câu: Chính em về trước đi.
"Người nào yêu thích!" Tô Thi Thi bực mình đá một cước vào thân cây, đứng thẳng người lại, hướng tới trạm xe buýt đi đến.
Trong phòng nghỉ của bệnh việnThành phố, một ngườiphụ nữ trung niên mặc bộ sườn xám màu hồng cánh sen lẳng lặng tựa vào trên ghế, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Làn da bà trắng nõn, thời gian dường như không chừa một ai, ở trên người bà lưu lại ít nhiều dấu vết của tuổi tác. Người hơn năm mươi tuổi, nhìn qua lại giống chỉ hơn bốn mươi tuổi một dạng, dáng người cân xứng, làn da bóng loáng, chắc sóc cực kỳ tốt.
Bên cạnh bà là một người hầu cũng hơn năm mươi tuổi, đang ở giúp bà xoa mồ hôi lạnhtrêntrán, không ngừng nói lảm nhảm: "Phu nhân, nếu để cho thiếu gia nhìn thấy bộ dạng này của người, khẳng định sẽ rất đau lòng."
"Hồng Cầm, ta không sao, chỉ là đầu có phần choáng quáng mà thôi, nhìn xem các người lo lắng quá rồi." Nhận Tiếu Vi mở mắt ra, lấy tay nâng trán, chậm rãi ngồi thẳng người.
Hồng Cầm vội vàng đỡ bà ngồi xong, ở phía sau lưng bà lót cái đệm, nhìn nhìn bên ngoài nói: "Thiếu gia cũng sắp tới rồi."
Nhậm Tiếu Vi lườm bà một cái: "Cô sao lại là nói cho nó biết, ta đã không có việc gì rồi."
"Không nói cho cậu ấy biết có được không? Cũng không ngẫm lại ai sinh khí vậy? Nếu không thiếu gia cậu ấy..."
"Hư, đừng nói nữa." Nhậm Tiếu Vi nghe đến bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, vội vàng ngăn cái người bên cạnh đang lải nhải này không cho tiếp tục nói hết.
Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn xuất hiện tại cửa.
"Mẹ." Bùi Dịch đi nhanh tới chỗ Nhậm Tiếu Vii, bởi vì đi quá mau, trên trán mơ hồ có chút mồ hôi.
Nhậm Tiếu Vi nhìn thấy con trai tiến vào, không tự giác lộ ra tươi cười, oán trách trừng mắt nhìn thư ký Vương ở sau lưng Bùi Dịch một cái: "Không phải nói các người không được báo cho nó, sao lại vẫn để cho nó vô cùng lo lắng chạy tới?"
"Mẹ, người không sao chứ?" Bùi Dịch lập tức đi tới trước mặtNhậm Tiếu Vi, hỏi bác sĩ bên cạnh, "Bà ấy bị làm sao?"
Bác sĩ vội vàng nói: "Phu nhân là vì cảm xúc quá kích động mới dẫn đến đột nhiên ngất, hiện tại đã không trở ngại, chỉ cần sau này không cần chịu đã kích lớn là được."
Bùi Dịch nghe xong cúi người, ôn nhu nhìn Nhậm Tiếu Vinói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hồng Cầm cùng Nhậm Tiếu Vi tình cảm như chị em ruột thịt, hầu hạ bà nhiều năm như vậy, thấy vậy nhịn không được nói: "Còn không phải bởi vì phu nhân nghe được thiếu gia người muốn cùng Tô tiểu thư kết hôn, long lắng khẩn trương đến nỗi hôn mê bất tỉnh."
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm ám, đối với kết quả này, anh sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
Nhậm Tiếu Vi tự biết tính tình con trai của mình, Bùi Dịch đã quyết định chuyện gì là không thể nào thay đổi.
Bà cười vỗ vỗ bả vai Bùi Dịch, nói: "Đỡ ta đứng lên đi. Lão gia đã đi về trang viên trước, chúng ta cũng nhanh đi về đi!"
"Ông ta đã về trang viên rồi hả?" Bùi Dịch nghe xong sắc mặt mạnh trầm xuống, lập tức đỡ Nhậm Tiếu Vi đứng lên, xoay người đối với thư ký Vương nói, "Anh mau đi làm thủ tục."
"Vâng, tôi lập tức đi." thư ký Vương bí thư gật đầu, lập tức đi ra phòng nghỉ.
"Mẹ, người chậm một chút." Bùi Dịch đỡ Nhậm Tiếu Vi, chậm rãi đi ra bên ngoài.
Nhậm Tiếu Vi sắc mặt vẫn như cũ có chút tái nhợt, vừa đứng lên liền cảm thấy choáng quáng, bà hướng Bùi Dịch khoát tay nói: "Coni đi về trước đi, Tô tiểu thư phỏng chừng đã trở về trang viên, con cũng biết tính tình của lão gia..."
Nhậm Tiếu Vi cũng không nói gì khác, bọn họ mới vừa xuống phi cơ, Đại Quản Gia của trang viên Đoàn Hòa Dự liền đem chuyện mấy ngày gần đây xảy ra ở trong trang viên đều đã bẩm báo bọn họ, ông già kia lập tức tức giận đến mặt đều đã tái rồi.
Rồi sau đó ông ta sau khi nghe được tin Bùi Dịch đang ở dân chính cục cùng Tô Thi Thi đăng ký kết hôn. Ông ta còn không có tức giận, Nhậm Tiếu Vi lúc này liền hôn mê bất tỉnh., o
"Mau trở về đi thôi." Nhậm Tiếu Vi thúc giục nói.
Bùi Dịch đỡ Nhậm Tiếu Vi đến ngồi nghỉ ở ghế bên trong, cau mày nói: "Thời gian còn sớm, mẹ trước nghỉ ngơi một chút, khỏe hơn một chút chúng ta cùng trở về."
Lời tuy nói như thế, anh vẫn lại là đi ra ngoài trước gọi cho quản giatrong biệt thự của mình, để cho ông tùy thời báo cáo tình hình của Tô Thi Thi ở nhà.
Mà Tô Thi Thi cũng không biết ở nhà đang có chuyện gì sắp đến với mình, lúc cô về đến trang viên, chỉ cảm thấy bốn phía không khí có chút lạ lùng.
Trở về đến biệt thự của Bùi Dịch, vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy ông nội Đoàn Kế Hùng của cô đang ngồi ở ghế tựa trong phòng khách, đối diện trợn mắt nhìn cô.
"Chết tiệt." Tô Thi Thi rủa thầm một tiếng, xoay người muốn đi.
Đúng là cô vẫn chưa kịp bước ra cửa lớn, bên cạnh bỗng nhiên vung roi đến, "vút" một tiếng ở trên lưng cô.